Thực tế chứng minh, cho dù Nghiêm Việt là con người không sợ người không sợ trời, nhưng khi đối mặt với thi đại học, cũng sẽ cảm thấy căng thẳng.
Chỉ còn hơn tháng nữa sẽ diễn ra kỳ thi đại học, Nghiêm Việt hốc hác hơn, thỉnh thoảng làm bài không được cũng sẽ bộc lộ sự lo lắng, ủ rũ.
Nghiêm Việt cứng miệng, không chịu thừa nhận mình căng thẳng, lúc nào cũng dửng dưng nói chỉ là mình làm đề chán rồi.
Thấy hắn ba ngày liền không ăn nổi cơm tối, Nguyễn Tri Mộ quyết định đưa hắn lượn siêu thị.
Lúc anh học lớp 12, không học được tiếp, tâm trạng chán chường sẽ lượn loanh quanh siêu thị, âm thanh huyên náo của các sạp bán với tiếng loa bán thốc bán tháo có sức hút thần kỳ, giúp anh nhanh chóng ổn định tinh thần, cơ thể vốn đang lâng lâng sà trên mặt đất có thể trở về nhân gian khói lửa.
Nghiêm Việt bị anh kéo đi siêu thị, tâm trạng ngán ngẩm.
Nguyễn Tri Mộ đi trước tìm kiếm sản phẩm hạ giá, hắn đẩy xe phía sau.
Hắn đương nhiên không chút hứng thú với mấy thứ mỳ tôm, trứng, sữa chua sắp hết hạn đại hạ giá nhưng cũng không để lộ sự mất kiên nhẫn, chỉ khi Nguyễn Tri Mộ đặt lốc sữa chua sắp hết hạn thứ năm vào tay hắn, không nhịn được mới ngăn anh: "Anh nhìn hạn đi, mua nhiều vậy, hết hạn rồi cũng không uống kịp."
"Ờ, cũng đúng." Nguyễn Tri Mộ tiếc nuối đặt lại hai lốc.
Quá tiết kiệm cũng có chút không tốt, thỉnh thoảng chỉ mua đồ vì rẻ, không quan tâm có dùng được hết không.
Hai người lượn đến khu đồ gia vị, Nguyễn Tri Mộ bỗng nghe có người gọi anh.
"Nguyễn Tri Mộ?"
Quay lại nhìn, là Chung Đức Bằng.
Chung Đức Bằng mặc quần thể thao lửng rộng rãi với áo ba lỗ trắng, tóc cũng ngắn hơn nhiều so với hồi trước, da hơi ngăm, cơ bắp săn chắc hơn.
Từ đợt tranh chấp phòng tập đến giờ, anh và Chung Đức Bằng không liên lạc với nhau nữa, đợt trước thấy Chung Đức Bằng đăng trạng thái lên vòng bạn bè, hình như lại đổi một phòng tập thể hình khác.
Nguyễn Tri Mộ thấy trạng thái anh ta tốt hơn lúc trước nhiều, có lẽ đã giải quyết được rắc rối: "Mấy ngày trước em thấy anh đăng trạng thái, giờ đổi việc rồi à?"
Chung Đức Bằng: "Ừ, việc lần trước giải quyết rồi, nhưng không muốn liên luỵ đến bạn bè nên đổi một phòng tập khác, vừa hay chỗ đó gần nhà hơn, đi lại cũng tiện."
Nguyễn Tri Mộ vui thay cho anh ta: "Vậy thì tốt quá."
Hai người hàn huyên một lúc, Chung Đức Bằng để ý Nghiêm Việt đứng im lặng sau anh: "Đây là...!cậu bạn cấp ba ở nhờ nhà em nhỉ? Năm nay thi đại học đúng không, anh nhớ năm ngoái em nói cậu ta lớp 12."
"Trí nhớ anh tốt thật đấy."
Nguyễn Tri Mộ kéo tay áo Nghiêm Việt một cái, muốn bảo hắn chào hỏi người khác nhưng Nghiêm Việt không hề có phản ứng.
Nguyễn Tri Mộ tưởng mình kéo nhẹ quá, Nghiêm Việt không nhận ra.
Cho nên kéo giật một cái, mặt Nghiêm Việt vẫn không biểu cảm, không chút nhúc nhích.
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Lúc này anh mới nhớ ra, hồi trước định tiếp xúc với Chung Đức Bằng, Nghiêm Việt ghen tuông nổi giận, vì để ngăn anh gặp gỡ Chung Đức Bằng, hắn còn cố ý tắm nước lạnh đến phát sốt.
......
Nhưng mà đã qua mấy tháng rồi!
Hiện giờ anh và Chung Đức Bằng chỉ là bạn bè bình thường, thỉnh thoảng ấn thích trạng thái mà thôi.
Nghiêm đại thiếu gia, cũng hơi nhỏ nhen một chút.
Nguyễn Tri Mộ chỉ đành nói đỡ, giải thích với Chung Đức Bằng, Nghiêm Việt sắp thi đại học, dạo này tâm trạng không tốt cho nên mới cho đi siêu thị giải khuây.
Chung Đức Bằng gật đầu hiểu ý, lại hàn huyên thêm vài câu, đưa anh một tấm thẻ hội viên phòng tập rồi rời đi.
Người thành niên trưởng thành, là có thể lý trí nắm vững giới hạn giữa tình cảm và xã giao, sau khi biết không có duyên phận, có thể sẽ thuận lợi làm bạn bè, tối ưu hoá lợi ích của các mối quan hệ xã hội.
Nguyễn Tri Mộ cảm khái: "Chẳng trách anh ấy có nhiều bạn bè, đúng là EQ cao, rất biết làm người."
Nghiêm Việt cau mày: "Sao lại nghe ra, anh đối với gã lưu luyến không quên?"
"Không đến nỗi vậy, tôi chỉ nói sự thật, thế mà cũng không vui." Nguyễn Tri Mộ hào hứng, hít hà không khí, đột nhiên nhận ra: "Tôi bảo mà, chẳng trách không khí có mùi chua chua, hoá ra Nghiêm đại thiếu gia..."
"Đó là vì mình đang đứng ở khu đồ gia vị." Nghiêm Việt lạnh nhạt nói: "Ngẩng đầu mà nhìn kệ bày đồ gì, ngốc."
Vành tai anh lại lặng lẽ đỏ lên một chút.
"À, thì ra là vậy." Nguyễn Tri Mộ cười tít mắt: "Có điều, bạn bè nhiều vậy, đúng thật rất lợi hại, muốn đổi việc liền lập tức tìm được đãi ngộ tốt..."
Nghiêm Việt: "Bị học viên đập phá biển hiệu mới nhếch nhác đổi việc, nói nghe tốt đẹp thế."
Nguyễn Tri Mộ sững lại, nhìn chằm chằm hắn: "...!Sao cậu biết anh ấy phải đổi việc vì bị học viên đập phá biển hiệu?"
Nghiêm Việt: "..."
Nguyễn Tri Mộ nghĩ kỹ lại, bản thân không nói chuyện này với Nghiêm Việt.
Bỗng nhiên anh có một suy đoán kỳ lạ.
Chẳng nhẽ, lúc đó Chung Đức Bằng bị người khác gây sự, có liên quan đến Nghiêm Việt?
...!Có chút không hợp lý.
Nghiêm Việt chỉ là học sinh cấp ba, đâu có năng lực lớn như vậy, có thể xúi bẩy mấy học viên đó đi gây sự với Chung Đức Bằng, còn đập cả biển hiệu của người ta?
Nhưng, nếu nói thế...
Sự việc của Triển Tử Hàng, cũng là Nghiêm Việt âm thầm tìm người điều tra, bóc trần trên mạng, ép Triển Tử Hàng trả tiền cho anh.
......
Nghiêm Việt dửng dưng không chút dao động: "Anh nói với tôi rồi, tự mình quên thôi."
Thực ra Nguyễn Tri Mộ cũng không nhớ rõ, anh không chắc hắn có nói thật không, nhưng ngẫm thấy mặc dù Nghiêm Việt làm việc cũng hơi quyết liệt chút, nhưng bản tính không xấu, không chủ động gây khó dễ cho người khác.
Chắc là...!không đến nỗi vậy.
Nghiêm Việt biểu lộ hơi không vui: "Từ lúc gặp gã, anh cứ nhắc đến gã mãi."
Nguyễn Tri Mộ: "Hả..."
Đột nhiên Nghiêm Việt duỗi tay, ngón trỏ ngoắc lấy thắt lưng quần bò của anh.
Nguyễn Tri Mộ không đề phòng, phần hông bị kéo nên đổ nhào về trước.
Nghiêm Việt ấn anh vào trong lòng, nửa ôm eo anh, cảnh cáo: "Không được nhắc nữa."
Nguyễn Tri Mộ câm nín: "Có phải tôi ra ngoài nói chuyện với bất kỳ sinh vật giống đực nào cậu cũng sẽ không vui không."
Nghiêm Việt: "Cũng chưa chắc, anh bắt chuyện với Đại Trạng nhà bà Lý, tôi có thể miễn cưỡng tha thứ."
Nguyễn Tri Mộ: "....."
Bà Lý sống ở tầng dưới nhà họ, Đại Trạng là con chó đực mà bà Lý nuôi, đã triệt sản hai năm, tràn trề năng lượng.
Nguyễn Tri Mộ cả giận: "Dạo này tôi thấy cậu học hành vất vả mới khoan dung quá mức, lại ngứa đòn đúng không."
"Ừ." Nghiêm Việt đáp: "Tôi ngứa đòn, anh định đánh chỗ nào để hả giận đây."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Sao càng nghe càng sai.
"Ngực? Hay là...!bụng dưới?" Nghiêm Việt thủ thỉ bên tai anh: "Anh trai, anh đánh mạnh một chút, có được không, nếu không em không cảm nhận được."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Cuối cùng anh cũng có thể khẳng định, Nghiêm Việt đang cố ý.
Anh cực kỳ hoài nghi, mấy tháng nay không biết Nghiêm Việt có thực sự chăm chỉ học tập không.
Tại sao chỉ nói chút chuyện phiếm, Nghiêm Việt có thể liên tưởng đến mấy thứ bậy bạ người lớn đó.
Đây là đầu óc của học sinh lớp 12 chuẩn bị thi đại học sao, hả.
Lúc này hai người đang đứng ở sau kệ hàng bày gia vị, sắp đến giờ siêu thị đóng cửa, khách không nhiều nhưng thỉnh thoảng có mấy nhân viên đẩy xe hàng đi qua.
Nhân viên chỉ cần hơi nghiêng đầu nhìn, rất có khả năng sẽ phát hiện điều khác thường ở bên này.
Mặc dù Nghiêm Việt không làm ra mấy chuyện đồi bại phong tục nhưng cũng ép anh đứng giữa mình và xe đẩy, cúi đầu nói chuyện, ngón tay vuốt ve sau gáy, như đang thèm khát được va chạm.
Nguyễn Tri Mộ vùng vẫy: "Đừng phát điên ở nơi công cộng."
Nghiêm Việt nhéo gáy anh: "Thế này mà gọi là phát điên, không phải tương tác bình thường của người yêu nhau sao."
Nguyễn Tri Mộ cảnh cáo hắn: "Trên trần có camera giám sát."
Nghiêm Việt như ngộ ra: "Thì ra anh thích kiểu camera giám sát hả? Vậy về sau bọn mình lắp một cái ở trong phòng ngủ, lần nào cũng quay lại, đợi về già không hoạt động được nữa thì xem lại mấy cảnh thời trẻ, có được không."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Anh thực sự nghi ngờ Nghiêm Việt quá áp lực thi cử, não bị đột biến gen, nếu không tại sao có thể nghĩ ra mấy việc kỳ quái như thế.
Nghiêm Việt ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, cúi đầu cắn gáy anh.
Ẩm ướt ấm nóng, gáy lạnh ngắt truyền đến sự