Cả năm người ngồi tạm quán cà phê bên cạnh công ty Đan Sự.
Hoa vẫn chưa biết gì về chủ cái công ty khổng lồ trước mặt, cứ nhìn xuýt xoa mãi thôi, được làm nhân viên ở đó thì tốt biết mấy.
Chưa gì đã tưởng tượng tới cảnh mình mang bộ đồ công sở duyên dáng bước vào công ty, chỉ nghĩ thôi mà đã phấn khích thế này rồi, động lực học như được tiếp thêm sức mạnh, giờ chỉ muốn quay về trường ngồi học thôi.
Thái hút rột rột mấy cục trân châu trong ly trà sữa, nhìn theo tầm nhìn của cô bạn có ánh mắt đầy màu hồng đang chống cằm ngắm cái công ty trước mắt.
- Không biết cậu biết điều này chưa nhỉ? Đây là công ty của ba Minh đó.
Hoa ngỡ ngàng, hết nhìn tòa nhà lại nhìn Minh như không thể tin được.
Rồi Hoa chợt nhận ra mấy lâu nay mình vẫn chơi cùng với rick kid mà không biết.
Đan nhìn qua Minh, cậu bạn vẫn im lặng kể từ khi nhận được câu hỏi của cô.
Có lẽ cô hiểu được một phần tâm trạng của cậu, vì nó cũng tương tự hoàn cảnh của cô khi còn nhỏ, bất lực nhìn người mẹ kiếm niềm hạnh phúc mới của mình.
Đan chạm nhẹ vào vai cậu, lo lắng hỏi:
- Ổn không?
Dòng suy nghĩ vẫn chưa kịp dứt, Minh chỉ gật đầu cười nhẹ mà không trả lời.
Chỉ còn ít phút nữa cậu sẽ biết được đáp án đúng cho nghi vấn của mình.
Một lúc sau, trước khách sạn người phụ nữ xuất hiện, kế bên là một người đàn ông lạ mặt mà cậu không biết.
Ông Sự thì một lúc sau mới có mặt.
Cậu càng nghĩ càng khó hiểu, ba người lận sao?
Đợi đến khi ba người trung niên ấy bước vào, cậu mới đứng dậy theo sau.
Trước khi đi, Minh ra hiệu cho 4 con người hóng hớt kia ngồi lại đợi rồi một mình theo đuôi.
Địa điểm đã đúng nhưng chỗ gặp mặt có chút nhầm lẫn.
Không phải là hẹn trong phòng như cậu nghĩ, mà là hẹn ở nhà hàng trong khách sạn.
Minh chọn một chỗ ngồi trong góc khuất đủ gần để quan sát và nghe lén cuộc trò chuyện.
Giấu mặt mình trong cuốn menu lớn, cậu dỏng tai nghe lén.
- Chào anh!
- Chào anh! Chồng của Linh, đúng chứ?
- Là tôi đây.
Chờ chút đã! "Linh" là tên người phụ nữ ấy đúng chứ? Vậy "chồng của Linh"...
- Mãi mới có dịp gặp mặt.
Hẹn giờ này không biết anh có vướng gì không?
- Đương nhiên là không.
Ba người xã giao thêm một lúc lâu, chợt cuộc nói chuyện rơi vào im lặng.
Đột nhiên chất giọng trầm thấp cất lên:
- Cũng lâu lắm rồi nhỉ? - Ngừng một lúc, người đàn ông nói tiếp.
- Ngày mà Đan rời chúng ta.
Không khí quanh bàn chợt trùng xuống.
Tiếng thở dài của ông Sự càng não nề.
Ông khó nhọc mỉm cười đáp lời:
- Đã 17 năm rồi...
Bà Linh lén lau mí mắt ướt, giọng nói như nghẹn lại:
- Chỉ thương thằng Minh.
Thằng bé vẫn chưa có dịp tiếp xúc với mẹ lần nào.
- Tôi nghe nói, Minh giờ lớn đẹp trai lắm nhỉ?
Ông Sự nghe nhắc tới con vừa đau lòng vừa vui.
Trong tia hạnh phúc hiếm hoi ông nói:
- Ừm, Minh có gương mặt giống hệt mẹ.
- Đúng vậy.
Lần đầu gặp mặt tôi đã biết là con trai của Đan rồi.
- Thằng bé thông minh, rất ngoan, là một người tốt.
- Có hai đứa con trai, đứa nào cũng giống mẹ.
- May mà giống mẹ, nếu giống tôi thì thiệt thòi cho hai đứa nó.
Dù cố gắng bao nhiêu tôi vẫn không thể cho hai đứa nó tình cảm của mẹ, chỉ mong sao hai đứa nó sau này được hạnh phúc hơn thôi.
Nụ cười vẫn chưa tắt trên gương mặt ông Sự, hai đứa con trai của ông, chúng nó đã thiệt thòi bao nhiêu khi không có mẹ kề bên.
Ông lại là người cha cứng nhắc, không biết làm sao để thể hiện tình cảm, gia đình