Ngôi nhà trước mặt hiện ra vừa quen thuộc nhưng cũng thật lạ lẫm.
Đã bao năm trôi qua, căn nhà giờ đây bao trùm lớp vỏ xa cách.
Tín từng bước lần theo trí nhớ xưa cũ hướng vào nhà.
Ông Sự sáng nay đã hủy tất cả lịch trình vì nghe tin đứa con trai lớn của mình về nhà.
Lòng ngực ông phập phồng khi nghĩ tới cảnh được gặp lại Tín, bao cảm xúc vui mừng tưng bừng nở ra trong lòng.
Ông trông ngóng, chờ đợi trên chiếc sofa.
Mắt nhìn tờ báo trước mặt nhưng tâm lại thả trôi đi đâu.
Nay ông đã dặn người làm đặc biệt cẩn trọng trong ngày này, cả việc dọn dẹp lẫn trang trí đều phải tỉ mỉ, các món ăn cũng nấu mấy món mà Tín thích ăn.
Dù có trôi qua bao lâu, các món ăn yêu thích của Tín ngày ấu thơ vẫn rõ mồm một trong đầu ông.
Sắp tới giờ rồi.
Có lẽ thằng bé đang đi.
Ông mong chờ nhưng cũng có chút sợ hãi.
Lỡ Tín không đến thì sao?
Minh ngồi với ba.
Nhìn gương mặt thấm thỏm của ba trông có chút buồn cười.
Ba cầm tờ báo mà đôi mắt lại nhìn chăm chăm về phía cánh cửa.
Rồi tiếng chuông cửa vang lên, nó làm ông Sự giật mình, ông vờ như chỉnh lại tư thế, xốc lại tờ báo đưa mắt chăm chú xem.
Minh đứng dậy đi ra mở cửa.
Sau cánh cửa, Tín đứng với một bó hoa trên tay, gương mặt căng thẳng hiện rõ.
- Vào luôn đi.
Nhấn chuông làm gì chứ!
Bấy giờ ông Sự mới buông tờ báo xuống.
Ông tháo gọng kính đặt trên bàn, cất giọng:
- Về rồi đấy à? Ăn cơm thôi.
Nói rồi ông đứng dậy, trực tiếp bước vào bàn ăn.
Dù đã tượng tưởng ra không biết bao nhiêu lần gặp mặt lại, thế mà ông vẫn không thể kìm được cảm xúc của mình, khóe mắt ông ươn ướt, ông tự hỏi, khi nãy không biết hai đứa nó có nhận thấy giọng nói run rẩy của ông không.
Tín vẫn đứng đấy, tim anh đang đập mãnh liệt.
Luồn khí ấm áp từng đợt phả vào người anh.
Ba bảo “về rồi à” chứ không phải là “đến rồi à”, ba vẫn đợi anh về, ba nhắc anh, đây vẫn là nhà của anh.
Minh nhìn anh trai, cậu cười nhẹ.
Ban nãy cậu còn lo lắng khi hai người gặp lại nhau, bây giờ thì nhẹ nhõm hơn rồi, cậu nhẹ giọng nhắc Tín:
- Nhanh mà vào ăn.
Hôm nay ba dặn nấu toàn món anh thích.
Tín gật đầu, anh đợi Minh đi vào trước rồi ngắm nhìn một lượt quanh căn nhà.
Không có gì thay đổi nhiều, từng đồ vật đều không xê dịch, vẫn ở vị trí trong trí nhớ cũ của anh.
Tín bước tới một bàn thờ lớn, đặt bó hoa nhẹ nhàng cạnh bức chân dung của người phụ nữ rất đẹp.
- Mẹ! Con về rồi.
- --
Bữa cơm diễn ra trong im lặng, không ai cất lời.
Tín cũng thế, anh còn không dám nhìn vào mắt ba.
Chỉ biết chăm chăm vào phần ăn của mình, và rồi bát của anh xuất hiện một miếng sườn non mà đôi bàn tay thô ráp mang lại.
Tín ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt màu nâu tràm, nó khiến anh ấm áp và nhức nhối, đôi mắt như thìn thấu cả tâm can anh.
Tín rũ mắt xuống, anh quả thật không thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nó quá nồng nhiệt, thổn thức.
Nếu tiếp tục nhìn, tim anh sẽ bị vắt kiệt, đôi mắt anh sẽ rỉ nước.
- Ba dạo này vẫn khỏe chứ?
Tín hỏi, mắt vẫn không nhìn ông.
- Ừm.
Ba khỏe.
- Hôm trước, con nghe nói ba bị bệnh.
- Ai nói con thế?
- Minh nói.
Ông Sự liếc qua Minh, thằng bé vẫn dửng dưng, xem việc mình tung thông tin là đúng đắn.
Ông thở dài, nói lấp liếm cho qua chuyện:
- Là bệnh tuổi già thôi.
- Lần sau hãy cùng con với Minh đi khám sức khỏe.
- Được rồi.
Ba sẽ tự đi.
Con