Rời khỏi Từ Ninh cung, Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan đi Từ An cung.
Vô luận là thế nào thì Triệu thái hậu cũng là mẫu thân ruột của hoàng đế, thân tổ mẫu Diệp Hoàn, huống hồ nàng còn nhận của Triệu thái hậu mấy đồ nam châu trân quý, sao có thể không đi vấn an.
"Chàng không biết lúc ta nhận được mấy rương nam châu kia kinh ngạc cỡ nào đâu." Đi trên đường, Ân Trường Hoan nói với Diệp Hoàn "Ta thậm chí còn hỏi công công tặng đồ là có phải không cầm nhầm không, hỏi xong công công kia trợn mắt hốc mồm.
Thật sự là thần kỳ, bà ấy thế mà lại cho ta trân châu tốt như vậy.
Ta đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên nhận được đồ tốt từ tay bà ấy đấy."
Diệp Hoàn nói "Có lẽ là bà ấy nghĩ thoáng."
"Chàng cảm thấy có khả năng sao?" Ân Trường Hoan liếc mắt "So với việc bà ấy nghĩ thoáng, ta càng muốn tin tưởng là bởi vì thân phận thái tử của chàng mà thay đổi thái độ."
Có thể trở thành một trong hai thái hậu, Triệu thái hậu tuy có nhặt được tiện nghi từ Trịnh thái hậu ―― nguyên nhân đem hoàng đế đưa lên hoàng vị, nhưng bà ấy tuyệt không phải kẻ không có não, chí ít lúc có đại sự thì bà vẫn phân rõ ràng, mà việc nhỏ thì nhìn vào bà ấy thường xuyên cãi nhau với hoàng đế là biết.
"Nhất định là vậy." Ân Trường Hoan cười nhìn Diệp Hoàn, chế giễu nói "Ta ngược lại là chiếm hào quang của chàng."
"Phu thê một thể, ta chính là của nàng, sau này đừng nói vậy." Hắn có thể được phong thái tử, rất khó nói trong này không có nguyên nhân từ Trường Hoan.
"Vậy ta thì sao?" Ân Trường Hoan cố ý đùa Diệp Hoàn "Chàng là của ta, vậy ta là của ai? "
Diệp Hoàn không nháy mắt, dùng ngữ khí như đương nhiên nói "Nàng đương nhiên vẫn là của nàng."
Cung nhân đi theo hai người nhìn nhau, nguyên lai thái tử nghiêm chỉnh khi ở trước mặt thái tử phi lại như vậy, đây có phải là sợ vợ trong truyền thuyết không.
Rất nhanh trong hoàng cung liền có lời đồn thái tử sợ vợ, quỷ dị chính là trước đó mấy lời đồn kiểu này đều sẽ bị cấm nhưng lời đồn đại lần này lại không có nhiều người để ý tới lắm.
Đương nhiên cho dù không ai để ý tới thì mọi người cũng không dám tùy ý truyền đi, chỉ là lúc đối mặt thái tử phi càng thêm ân cần.
Có ba hòn núi lớn là hoàng đế, Trịnh thái hậu cùng thái tử, thái tử phi ở trong cung này là người không thể đụng vào nhất.
"Thái hậu nương nương, thái tử cùng thái tử phi tới."
Vừa thay quần áo xong, Triệu thái hậu nghe vậy bĩu môi, lúc này mới đến, khẳng định là đi Từ Ninh cung trước.
"Mời tiến vào đi." Trân châu quý hiếm cũng đưa ra ngoài rồi, cũng không thể vì việc nhỏ này mà tức giận, cùng lắm thì bà nói rồi Ân Trường Hoan lại lỗ tai trái tiến, lỗ tai phải ra.
Vừa nghĩ tới mấy rương nam châu, Triệu thái hậu liền đau lòng đến không kiềm chế được, nhưng mà dù có đau lòng nhiều đến đâu thì lúc Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan tiến đến làm lễ, bà vẫn cho hai người mặt mũi, sau đó nhanh chóng để bọn họ lui ra.
Còn không cho rời đi thì sợ là bà sẽ đổi ý bắt Ân Trường Hoan trả lại đồ mất.
"Con thỏ nhỏ này thật đẹp.
" Ân Trường Hoan mở hộp gỗ Triệu thái hậu tặng ra, bên trong là một con thỏ được điêu khắc bằng ngọc thạch trong suốt, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay Ân Trường Hoan, sinh động như thật, hai mắt là hai khối hồng ngọc bảo thạch, càng tăng thêm mấy phần linh khí.
Ân Trường Hoan yêu thích không buông, nói với Diệp Hoàn "Ta cảm thấy chúng ta về sau có thể thường xuyên đến Từ An cung."
Diệp Hoàn bật cười "Con thỏ này tinh xảo, chỉ là Đông Cung cũng không phải không có, cho dù không có thì chỉ cần nàng thích cũng có thể cho người đi chế tạo."
"Cái này có thể giống nhau sao." Ân Trường Hoan liếc Diệp Hoàn một chút "Đồ trong Đông Cung đều là của chúng ta, đây là thái hậu nương nương đưa chúng ta, là khác nhau đó."
Nói đến chỗ này Ân Trường Hoan nhớ tới chuyện muốn mở thư viện "Ta nghĩ muốn mở một thư viện, chàng cảm thấy thế nào?"
"Mở thư viện?" Diệp Hoàn sửng sốt, có chút hoài nghi hắn có nghe lầm không, nghi hoặc "Vì sao đột nhiên lại muốn mở thư viện?"
Từ xưa đến nay, có hoàng đế mở thư viện, có vương gia mở thư viện, nhưng nữ tử mở thư viện thì đều chưa từng có.
"Cũng không có nguyên nhân gì lớn, chỉ là cảm thấy trên danh nghĩa của ta có không ít tài sản, ta cũng không dùng được nhiều, không bằng lấy một ít ra làm chút việc hữu dụng." Ân Trường Hoan một bên nói một bên dò xét thần sắc Diệp Hoàn, thấy hắn không có ý phản đối, nàng tiếp tục nói "Mà ta còn muốn nữ tử cũng có thể đi học."
Hiện tại các thư quán đều không nhận nữ học sinh, nữ tử có thể học tập đều là các quý nữ nhà quyền quý, mời được phu tử đến nhà giảng bài, nhưng dù vậy, nữ tử cũng không thể tham gia khoa cử.
Nàng cảm thấy cái này rất không công bằng, dựa vào cái gì mà chỉ có nam tử mới có thể thi cử, chẳng lẽ nam tử trời sinh là xuất sắc hơn nữ tử các nàng sao, cho nên nàng hi vọng có thể mở một thư viện mà nữ tử cũng có thể học tập, chí ít có thể cho nữ tử một cơ hội đi học.
Về phần nữ tử thi khoa cử, nàng không biết nàng có thể làm được hay không, nhưng từ từ sẽ đến, vạn nhất có thể làm được.
Diệp Hoàn nãy giờ không nói gì, Ân Trường Hoan nhíu nhíu mày, khẽ nói "Chẳng lẽ chàng cũng cho rằng chỉ có nam tử mới có thể đọc sách làm quan?".
Truyện hay luôn có tại == ТR UMtruyen.M E ==
"Không có.
" Diệp Hoàn sờ trán Ân Trường Hoan, trong ánh mắt đều là tán thưởng "Ta chỉ là cảm thấy chấn kinh."
"Chấn kinh cái gì?"
"Chấn kinh nàng có thể nghĩ tới chỗ này." Diệp Hoàn không coi thường nữ tử, cũng không nghĩ nam tử là đều giỏi hơn nữ tử nhưng không thể phủ nhận, hắn chưa từng nghĩ tới việc cho nữ tử lên thư viện đọc sách.
Đây là tán thưởng đi, miệng Ân Trường Hoan khẽ cong, lúm đồng tiền như hoa "Vậy là đồng ý ta rồi?"
"Đây là đương nhiên.
" Diệp Hoàn mỉm cười, thần sắc ôn nhu "Chỉ cần là nàng muốn làm, ta