"Đa tạ quận chúa nâng đỡ." Sở Bạch hướng Ân Trường Hoan vái chào, ngữ khí cung kính "Sở Bạch nhất định dốc hết toàn lực để không lãng phí gương mặt này."
Ân Trường Hoan: Sao có loại cảm giác như đối phương đang chế nhạo nàng vậy.
Cho hộ vệ một ánh mắt, hộ vệ đưa ngân phiếu một ngàn lượng lượng cho Sở Bạch, Ân Trường Hoan nói "Về sau có chuyện gì có thể nói cho Đường quản sự, hắn sẽ giúp ngươi giải quyết."
Thừa dịp Sở Bạch còn chưa bay cao cho thêm một ân tình, về sau bay cao là có thể kiếm tiện nghi.
Sở Bạch có chút ngoài ý muốn, như cười như không nói "Đa tạ thái tử phi, chỉ là chẳng lẽ đây cũng là bởi vì gương mặt Sở Bạch?"
Ân Trường Hoan có ấn tượng không tệ về Sở Bạch, tuy là người đọc sách nhưng không cứng nhắc, thế là cười hỏi lại "Ngươi cứ nói xem?"
"Xem ra là." Sở Bạch bật cười "Chờ sau này trở về quê quán, tại hạ nhất định phải đốt thật nhiều tiền giấy cho mẫu thân, cảm tạ người cho ta gương mặt này."
"Đây là tuyệt đối." Ân Trường Hoan thổi phù một tiếng bật cười, rất lâu chưa gặp ai thú vị như vậy "Ta hồi kinh, ngươi đi học cho giỏi."
Ân Trường Hoan đang muốn xuống bậc thang, Sở Bạch ngăn lại "Khoan đã."
"Còn có việc?"
"Sở Bạch ngẫu nhiên nghe nói thái tử phi đang tìm người làm viện trưởng thư viện?"
Ân Trường Hoan gật đầu "Là có chuyện như vậy, thế nào?"
Đường quản sự có thể làm quản sự, nhưng muốn làm viện trưởng vẫn là có chút không đủ tư cách.
"Tại hạ quen biết một người, muốn giới thiệu cho quận chúa." Cửa thư viện có một cái đình nhỏ, Sở Bạch chỉ vào đình nói "Không bằng chúng ta đi vào trong đình nói chuyện."
Ân Trường Hoan gật đầu, nàng cảm thấy Sở Bạch không phải người bắn tên không đích cho nên muốn biết người hắn đề cử là ai.
Tiến vào đình, Sở Bạch cũng không khách khí với Ân Trường Hoan, lúc Ân Trường Hoan cho hắn ngồi xuống nói chuyện, hắn an vị nói "Người này họ Phương tên Lễ, là hơn hai mươi năm trước thi đỗ trạng nguyên, chỉ là bởi vì không thích ứng được với quan trường, làm quan mấy năm thì từ chức, ở nhà mở một thư viện nhỏ, trước đó không lâu thư viện xảy ra một số việc nên giải tán, bây giờ đang rảnh rỗi ở nhà.
"
"Trạng nguyên?" Trạng nguyên nghe thì rất lợi hại, nhưng muốn làm viện trưởng tựa hồ còn hơi kém.
Như nhìn ra suy nghĩ Ân Trường Hoan, Sở Bạch nói "Ta đã nói qua với quản sự, biết thái tử phi là muốn làm một thư viện lớn, Sở Bạch phỏng đoán thái tử phi là muốn tìm một đại nho tới làm viện trưởng thư viện."
Ân Trường Hoan từ chối cho ý kiến.
Sở Bạch nói "Nhưng thứ cho Sở Bạch nói thẳng, ngài để một đại nho đi quản một đứa bé, dạy nó Tam Tự kinh Thiên Tự văn, cái này không thích hợp."
Ân Trường Hoan trầm ngâm nói "Nhưng để một trạng nguyên đi làm viện trưởng cho tú tài, cử nhân tựa hồ cũng không tốt."
Sở Bạch cười một tiếng "Cho nên ta nghĩ là để Phương Lễ đi làm viện trưởng dạy trẻ con hoặc là những học sinh chưa có trình độ cao."
"Có ý gì?"
"Là đem thư viện chia làm ba bộ phận, sẽ có ba viện trưởng." Sở Bạch nói "Lớp học vỡ lòng cho hài tử có thể phân riêng ra một thư viện nhỏ, viện trưởng ở đây có thể tìm cử nhân.
Còn về học sinh là tú tài thì viện trưởng yêu cầu tương đối cao một chút.
Cuối cùng là cho cử nhân, cái này có thể tìm đại nho tới làm viện trưởng.
Chỉ là bộ phận thứ ba chỉ sợ còn cần một thời gian mới có thể đạt tới.
"
Ân Trường Hoan trong cung không có chuyện để làm, trong khoảng thời gian gần đây đều đang nghĩ việc thư viện, nàng cũng từng nghĩ đến phân chia các lớp nhưng vẫn chưa nghĩ ra một biện pháp tốt để giải quyết, bây giờ nghe Sở Bạch nói, chỉ cảm thấy rộng mở đầu óc.
"Ta đã nói rồi." Ân Trường Hoan cười nói "Lời ngươi vừa nói đã đáng giá cả một ngàn lượng."
Sở Bạch cười cười "Có thể giúp thái tử phi thì tốt."
Bình thường mà nói người dáng dấp người đẹp lúc cười lên sẽ rất mê người, Sở Bạch cũng không ngoại lệ, cũng may Ân Trường Hoan đã có Diệp Hoàn, thấy Sở Bạch tươi cười chỉ là cảm khái thưởng thức một chút coi như xong.
Người bên ngoài đẹp hơn nữa, trong lòng nàng cũng vĩnh viễn kém hơn Diệp Hoàn.
Rời khỏi thư viện, Ân Trường Hoan lập tức phân phó người đi điều tra Phương Lễ.
Mặc dù dung mạo Sở Bạch rất đẹp nhưng việc này liên quan đến thư viện của nàng, nàng phải cẩn thận làm việc.
"Hoàng thượng, thái tử phi cầu kiến."
"Trường Hoan?" Ngữ khí hoàng đế bình tĩnh "Nó không phải xuất cung đi chơi sao?"
Hoàng đế biết Ân Trường Hoan hai, ba ngày là xuất cung, nếu là người khác hắn đương nhiên sẽ không vui, nhưng đây là Trường Hoan, là cháu gái mà hắn sủng ái lớn lên, đừng nói là xuất cung chơi, cho dù nó muốn ra ngoài cung ở thì hắn...!sẽ không đồng ý.
Cao công công hồi "Hình như là mới trở về, còn mặc nam trang."
"Vội vã như vậy?" Hoàng đế giương mắt nhìn về phía Cao công công "Thần sắc thế nào, hay là có chuyện gì xảy ra?"
Cao công công lắc đầu "Không có, nhìn tâm tình rất tốt, còn đưa cho lão nô một con vịt nướng, mùi cực kì thơm."
Cao công công còn có vậy hắn khẳng định cũng có quà, hoàng đế bảo Cao công công nhanh cho người tiến vào.
Ăn chán đồ của ngự thiện phòng, ngẫu nhiên ăn chút đồ ngoài cung cũng không tệ lắm.
Ân Trường Hoan không kịp chờ muốn hoàng đế viết tên thư viện giúp nàng, ngay cả y phục cũng không đổi đã chạy đến ngự thư phòng.
Thừa dịp lúc Cao công công đi vào bẩm báo, Ân Trường Hoan đã đem đồ ăn nàng mua cho vào chén dĩa rồi tự tay bưng vào.
Hoàng đế nghĩ Cao công công còn có một con vịt nướng, mình nhất định sẽ có rất nhiều, không ngờ Ân Trường Hoan chỉ bưng vào một cái đĩa không quá lớn, mà trong đĩa là mấy khối đậu phụ dính đầy ớt cay.
"Đây là cái gì?"
Ân Trường Hoan đem đĩa đặt ở trước mặt hoàng đế, thừa nước đục thả câu nói "Phụ hoàng nếm thử đi rồi biết."
Không có đũa, hoàng đế tưởng rằng Ân Trường Hoan quên lấy, đang muốn bảo cung nữ đi lấy thì Ân Trường Hoan