"Chàng đã đến!"
Ân Bạch Tuyết chậm rãi ra khỏi phòng, dừng ở hành lang, sắc mặt không một tia e ngại, uất khí ngày xưa như tan biến, chỉ còn lại sự bình tĩnh.
"Chàng gọi ta tới đại biểu là đã biết đi?" Nàng nhìn Phó Dịch, không buồn không vui, không oán không hận "Chàng định làm gì đây, ta không chỉ đả thương vương phi mà còn hại hài tử của chàng, chàng hẳn là rất tức giận nhỉ."
"Vì cái gì?" Phó Dịch nói "Nàng trước kia không phải như vậy."
"Ta cũng muốn hỏi chàng vì cái gì?" Tuyết rơi mạnh hơn, trong nháy mắt dưới đất như trải thêm một lớp tuyết trắng, giọng Ân Bạch Tuyết thất thường "Hỏi chàng rằng vì sao chúng ta lại đi đến cảnh như ngày hôm nay?"
Nàng từng bước từng bước đi xuống cầu thang, đi đến cạnh Phó Dịch, màu xanh nhạt của váy sam như muốn cùng hoà cùng với tuyết dưới đất.
"Vấn đề này ta cũng thường hỏi chính mình, từ khi rời khỏi Ân gia đã bắt đầu hỏi, sáng sớm hỏi, chạng vạng tối hỏi, ban ngày hỏi, buổi tối hỏi, thế nhưng hỏi tới hỏi lui đều không có kết quả, ta tựa như là ngã vào vũng bùn, không thể đi lên, chỉ có thể không ngừng giãy dụa, kết quả lại là càng lún sâu hơn."
Ánh mắt Phó Dịch phức tạp "Bạch Tuyết, là ta có lỗi với nàng nhưng nàng không nên hại Như Nguyệt cùng hài tử."
"Vương gia." Ân Bạch Tuyết ngẩng đầu, không để ý đến Phó Dịch mà nói "Chàng nói nếu chúng ta không gặp nhau thì tốt biết bao?"
"Nếu chúng ta không quen nhau, chàng vẫn là hôn phu của Ân Trường Hoan, ta vẫn là đại tiểu thư Ân gia, chuyện của mẫu thân ruột ta sẽ không bị lộ, ta sẽ không mất đi mẫu thân, cũng sẽ không mất đi mẫu thân ruột, càng sẽ không có nhà, rơi xuống cảnh bị chúng bạn xa lánh, cuối cùng là rơi xuống tình cảnh trở thành một thiếp thất." Ân Bạch Tuyết nhìn chân trời mờ mịt "Thật muốn trở lại khi còn bé, vĩnh viễn không cần lớn lên."
Phó Dịch trầm giọng "Bạch Tuyết, chuyện nàng hại Như Nguyệt cùng hài tử, ta nhất định phải cho nàng ấy một công đạo."
Ân Bạch Tuyết cười cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ở trong tai Phó Dịch thì lại rất chói tai "Chàng cho rằng ta cố ý nói những lời này là muốn chàng tha cho ta sao?"
Môi Phó Dịch mấp máy nhưng một chữ cũng không nói ra được, chẳng lẽ không đúng sao?
"Vương phủ này quá lớn, mùa đông lại lạnh, ta không muốn ở đây nữa." Ân Bạch Tuyết từng bước một đi ra ngoài, đi đến giữa sân thì dừng lại, quay người, gò má tái nhợt vì gió lạnh mà nổi lên đỏ ửng khiến sắc mặt nàng khá hơn một chút "Nếu như có thể quay lại một lần, ta cảm thấy chúng ta vẫn là không nên gặp nhau."
"Bạch Tuyết. " Ngữ khí Phó Dịch không lưu loát "Là ta có lỗi với nàng."
Ân Bạch Tuyết nở nụ cười xinh đẹp, nụ cười rất tươi, phảng phất như đoá hoa mới nở đầu xuân.
"Vương gia, chàng biết không, chén thuốc kia thật sự rất đắng, đắng đến ngấm vào ruột gan, đời này của ta chưa từng uống loại thuốc nào khổ như thế."
Toàn thân Phó Dịch run lên, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, phảng phất như gặp đả kích lớn.
"Là ta có lỗi với nàng."
Ân Bạch Tuyết lắc đầu, lời gì cũng không nói, quay người ra khỏi cửa sân, có mấy hộ vệ đứng ngoài cửa cùng nha dịch.
Trong đó một hộ vệ chắp tay với Ân Bạch Tuyết "Ân di nương, mời."
Khoé miệng Ân Bạch Tuyết như có như không cười cười "Vẫn nên gọi ta là Ân Bạch Tuyết đi, cái xưng hô di nương này thực sự không dễ nghe, ta cũng không muốn phải nghe nó nữa."
Hộ vệ sững sờ, nhìn thấy Ân Bạch Tuyết đi đến chỗ nha dịch "Là ta hại Đoan vương phi té ngã, hiện tại là muốn dẫn ta đi nha môn sao?"
Nha dịch không ngờ tội phạm lại chủ động thừa nhận tội ác như vậy, có chút không biết làm thế nào nhìn về phía hộ vệ. Mặc dù bọn hắn chỉ là nha dịch nho nhỏ nhưng cũng rõ ràng Đoan vương đã từng vì nữ nhân trước mặt này mà phản bội lại thái tử phi.
Hộ vệ cũng không biết nên làm gì, bảo nha dịch chờ một lát, hắn tiến vào viện tử, một lát sau đi ra nói "Mọi chuyện còn không có điều tra rõ, còn xin Ân di nương... Không, Ân tiểu thư khách khí chút."
Bọn nha dịch hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?
Tuyết lớn đầy trời, Ân Bạch Tuyết từng bước từng bước đi ra ngoài, đi ra khỏi vương phủ. Nàng đã từng cho rằng mình sẽ trở thành chủ nhân của cái vương phủ rộng lớn này, về sau vì tiến vào đây mà nàng hạ dược Phó Dịch. Chỉ là sau khi vào phủ, mới thấy nó không giống như nàng nghĩ, nam tử nàng yêu có thê tử, còn có hài tử, thậm chí vì không muốn nàng có thai mà ép nàng uống thuốc vô sinh.
Đi ngang qua mấy cây hoa mai, Ân Bạch Tuyết dừng bước lại, trước kia Phó Dịch từng lấy những cành hoa này xuống làm trâm hoa cho nàng, nhưng mà bây giờ nàng hại vợ con của hắn, hắn muốn đưa nàng vào lao ngục. Đã từng có lời thề mỹ hảo, hôm nay đều như một trò cười.
Nguyên lai vi phạm lương tâm có được đồ vật cuối cùng không thể lâu dài.
Nhược Vân phụng mệnh mang dược vật cùng thuốc bổ đến phủ Đoan vương cho Cố Như Nguyệt.
Thân tín bên cạnh thái tử phi, quan gia phủ Đoan vương tự mình dẫn đường, thấy chạm mặt tới Ân Bạch Tuyết hắn liền biết không tốt.
Nhược Vân cũng nhìn thấy Ân Bạch Tuyết, nàng ngược lại không cảm thấy có gì lạ, bình tĩnh nhìn Ân Bạch Tuyết đi đến trước mặt nàng.
Ân Bạch Tuyết nhớ kỹ Nhược Vân, nàng dừng ở trước mặt Nhược Vân, khẽ phúc thân.
Nhược Vân trong mắt kinh ngạc chợt lóe lên, lập tức tránh đi, chỉ chịu nửa lễ.
Ân Bạch Tuyết ánh mắt nhu hòa "Thái tử phi có tốt không?"
Nhược Vân giật mình, gật đầu "Thái tử phi mọi chuyện đều tốt."
Ân Bạch Tuyết giật mình, tròng mắt thay đổi "Cũng phải, nàng gả cho một phu quân tốt như vậy, sao có thể không tốt chứ, là ta nói sai."
"Nhược Vân cô nương. " Ân Bạch Tuyết lại phúc thân "Xin Nhược Vân cô nương giúp ta chuyển lời tới thái tử phi."
Nhược Vân cảm thấy hiện tại Ân Bạch Tuyết rất kì lạ, có chút giống Ân Bạch Tuyết mấy năm trước. Nàng từng gặp nàng ấy khi đó, thanh nhã như đoá hoa lan chập chờn trong gió.
Nàng nhìn thấy Ân Bạch Tuyết chải kiểu tóc chưa lập gia đình, hai chữ di nương đến bên miệng lại bị nàng đổi thành cô nương "Cô nương thỉnh giảng."
Nghe được hai chữ cô nương này, Ân Bạch Tuyết nở nụ cười vui vẻ, tựa hồ rất thích cách xưng hô thế này.
Nàng nói "Xin Nhược Vân cô nương giúp ta chuyển tới thái tử phi lời xin lỗi, trước