Ân Trường Hoan kinh ngạc nhìn bóng lưng Diệp Hoàn, mặt ngây ngẩn.
Cho nên ngưng lộ sở dĩ hết nhanh như vậy, đều là bởi vì cái người này lặng lẽ dùng sao?
Tay phải nhéo nhéo tay trái, a, có đau, không phải đang nằm mơ, cho nên đây đều là thật.
"Trường Hoan." Diệp Hoàn quay người, yếu ớt nói "Nếu như ta nói ta bị mộng du thì nàng có tin không?"
Ân Trường Hoan mờ mịt trừng mắt, nàng vừa mới nghe thấy cái gì, là lỗ tai xảy ra vấn đề ư!
Mộng du? Hắn sao không nói là đang nằm mơ. Khoé miệng Ân Trường Hoan giật giật, im lặng tới cực điểm.
Không khí yên tĩnh đều sẽ làm người ta suy nghĩ lung tung, Diệp Hoàn cảm thấy có chút không đúng, nói khẽ "Trường Hoan."
Ân Trường Hoan mấp máy môi, nghiêm túc hỏi "Chàng vừa mới nói bị mộng du, hỏi ta tin không?"
Diệp Hoàn trầm mặc, hậu tri hậu giác ý thức được hắn như vừa làm một chuyện ngu xuẩn, người mộng du có thể biết mình đang mộng du sao, đây không phải giấu đầu lòi đuôi ư?
Mi mắt Diệp Hoàn run rẩy, nếu như hắn hiện tại phủ nhận, nói vừa rồi hắn không nói lời nào, là Trường Hoan ảo giác thì nàng có tin không?
"Hoàn Hoàn, ta trước kia sao không phát hiện chàng còn có thể nói năng buồn cười như vậy chứ." Ân Trường Hoan xuống giường, đi đến Diệp Hoàn bên cạnh cầm lấy bình lưu ly chứa ngưng sương "Chàng còn chưa dùng cái này? Hai thứ này phải phối hợp thì hiệu quả mới tốt."
Diệp Hoàn không biết Ân Trường Hoan có tức giận hay không nên không dám loạn động, như hài tử nghe lời dưới sự chỉ điểm của Ân Trường Hoan dùng ngưng sương.
Nhìn Ân Trường Hoan đóng nắp, nỗi lòng lo lắng hơi buông xuống, Ân Trường Hoan khả năng không tức giận, vừa nghĩ như vậy hắn liền nghe thấy ngữ khí Ân Trường Hoan không rõ hỏi "Cho nên ngưng lộ, ngưng sương của ta sở dĩ nhanh hết như vậy đều là chàng dùng?"
Diệp Hoàn ngẩng đầu nhìn Ân Trường Hoan, thần sắc nàng nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, hắn ở trong lòng châm chước một lát cảm thấy Ân Trường Hoan không phải người nhỏ mọn, thừa nhận cũng không phải vấn đề gì lớn, nàng trước kia còn nói nam tử cũng nên dưỡng da.
Vừa nghĩ như thế thế là hắn đàng hoàng nói "Phải."
Ân Trường Hoan rót cho mình chén trà, ngồi trên bàn, chậm rãi hỏi "Dùng từ khi nào?"
"Từ trước khi nàng gả vào Đông Cung."
Ân Trường Hoan như có điều suy nghĩ gật đầu, nàng không cảm thấy nam nhân dưỡng da không có gì là không đúng, nếu không nghiêm túc dưỡng da thì liệu nàng có thể có dung mạo tươi tắn như hiện tại không? Chỉ là. . ."Vậy chàng cũng có mỹ phẩm dưỡng da, vì cái gì còn lấy của ta?"
"Ta đều đặt ở thư phòng."
Bên thư phòng cũng có tịnh thất, nếu quá muộn Diệp Hoàn sẽ ở bên đó rửa mặt, cũng không dùng đến của Ân Trường Hoan bởi vì hắn cũng có. Là sau khi Ân Trường Hoan gả vào Đông Cung, hắn đã cho Diệp Nhiên đi chuẩn bị, hiệu quả không tệ.
"Thì ra là vậy." Ân Trường Hoan giật mình rồi cười một tiếng "Nhưng sao không nói với ta, còn nói cái gì mà mộng du chứ."
Diệp Hoàn: . . . Vì cái gì lại trở lại đề tài này.
"Đêm đã khuya." Diệp Hoàn đứng dậy.
"Hả?" Ân Trường Hoan tỉnh tỉnh nhìn Diệp Hoàn, đề tài của bọn họ cùng đêm đã khuya có liên quan sao?
Diệp Hoàn ôn hòa cười một tiếng, đi đến cầm tay Ân Trường Hoan, ánh mắt sáng rực nhìn Ân Trường Hoan, thanh âm trầm thấp "Nên đi nghỉ."
Thành thân hơn nửa năm, Ân Trường Hoan sao lại không ý Diệp Hoàn, nàng thấp giọng cười nói "Chàng đây là đang dùng mỹ nhân kế với ta sao?"
Diệp Hoàn nhíu mày, khóe miệng ẩn ẩn ý cười, ánh mắt nhìn Ân Trường Hoan tựa hồ muốn nói ta chính là dùng mỹ nhân kế đấy.
Ân Trường Hoan đối với nhan sắc của Diệp Hoàn luôn không có sức chống cự, huống chi là ban đêm, ôm lấy cổ Diệp Hoàn, nàng nhẹ hôn lên bờ môi Diệp Hoàn cười híp mắt nói "Ta rất thích chàng dùng mỹ nhân kế."
Bên ngoài gió lạnh gào thét, gian phòng bên trong lại ấm áp như xuân.
"Ta hôm nay đi Từ An cung tìm Kỷ Oánh Oánh thì gặp phải Cố Nguyên."
Diệp Hoàn vuốt vuốt tóc Ân Trường Hoan, hững hờ ừ một tiếng.
"Cố Nguyên tiến cung đặc biệt vì mang hạt dẻ cho Kỷ Oánh Oánh." Co lại trong ngực Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan ngẩng đầu, xẹp miệng, ủy khuất nói "Chàng cũng đã lâu không có tặng quà cho ta."
"Ta nhớ hôm qua mới phái người cho nàng một đóa ngọc liên mà." Đồ còn để trên chỗ của hồi môn.
Ân Trường Hoan nhỏ giọng lẩm bẩm "Cũng không phải chàng tự mình đưa, lại nói Cố Nguyên là tự mình đi mua, lại tự mình đem vào cung, còn bóc vỏ cho Kỷ Oánh Oánh."
Diệp Hoàn: Hắn chưa lột qua hạt dẻ nào cho nàng nhưng mấy con cua, con tôm hắn còn lột thiếu ư?
Lý trí bảo Diệp Hoàn không được nói câu này, bây giờ không phải là lúc để giảo biện, Trường Hoan nói những này cũng không phải vì muốn nghe giảo biện. Hắn nghĩ tới một chuyện "Nàng hôm nay vẫn chưa ngủ chính là vì nói cho ta chuyện này?"
"Đúng thế." So sánh ganh đua không tốt, nhưng ngẫu nhiên so một chút vẫn cần có, có câu nói rất hay, phải có sự ganh đua thì mới nhanh tiến bộ.
Cho nên nếu không phải Cố Nguyên, Trường Hoan cũng sẽ không phát hiện hắn trộm dùng ngưng lộ, ngưng sương, Diệp Hoàn yên lặng ở trong lòng ghi thù Cố Nguyên.
Phủ quận vương Nam Dương, bởi vì Kỷ Oánh Oánh tiến cung nên Cố Nguyên phòng không gối chiếc ngáp một cái, chẳng lẽ Kỷ Oánh Oánh đang nhớ hắn?
Sau một khắc Cố Nguyên liền tự mình phủ định cái suy đoán này, khả năng trong lòng Kỷ Oánh Oánh, địa vị của hắn khả năng còn không bằng hạt dẻ.
"Thế tử gia." Một nha hoàn bưng trà nóng tiến đến, ngữ khí mềm mại "Thời tiết lạnh, thế tử gia nên sớm nghỉ ngơi."
Cố Nguyên ngước mắt, hắn nhìn lướt đối phương trang điểm, lạnh như băng nói "Ra ngoài."
"Thế tử gia." Nha hoàn không nhúc nhích, đỏ mặt đi đến cạnh Cố Nguyên, ngượng ngập nói "Quận chúa đang có thai, để nô tỳ đến hầu hạ ngài."
Nha hoàn này đối với Cố Nguyên sớm đã có ý, hi vọng có thể trở thành thiếp thất Cố Nguyên, chỉ là từ lúc Cố Nguyên cùng Kỷ Oánh Oánh thành thân đến nay tình cảm rất sâu đậm, Kỷ Oánh Oánh đã hoài thai cũng không có ý muốn nạp thiếp. Lần này thấy Kỷ Oánh Oánh tiến cung dưỡng thai, liền nghĩ phải bắt được cơ hội, thế là cố gắng ăn diện rồi tới đưa trà cho Cố Nguyên.
Nàng ta không cho rằng Cố Nguyên sẽ cự tuyệt, trước kia thế tử gia không muốn thông phòng là chưa hưởng qua nam nữ hoan ái, hưởng qua rồi còn muốn hắn nhẫn nại mười tháng thì sao có thể.
Nha hoàn nói xong đưa tay muốn đi cởϊ qυầи áo Cố Nguyên, còn chưa đụng tới người liền bị một đạo lực đá văng ra ngoài, chật