"Chủ tử, Đinh Tiến dẫn theo Sở Bạch đến."
Ân Trường Hoan khép thoại bản lại, nở nụ cười "Mời đến phòng khách đi."
Nàng phái Đinh Tiến đi thư viện Đức Dương một là vì muốn đề tỉnh Sở Bạch một câu, bảo hắn cẩn thận một chút đừng để bị hại, thứ hai cũng muốn thăm dò ý tứ Sở Bạch.
Nàng không muốn một ngàn lượng ngân phiếu kia trôi theo dòng nước, chỉ là không ngờ Sở Bạch vậy mà lại trực tiếp tới gặp mình, đây có phải là có ý nghĩa một ngàn lượng kia không bỏ phí không.
.
Sở Bạch đi sau lưng Đinh Tiến tiến vào Đông Cung.
Đông Cung vốn hoa lệ, trước khi Ân Trường Hoan gả vào đây thì hoàng đế đã phân phó cung nhân sửa chữa lại, ai đến Đông Cung đều phải tán thưởng nơi này điêu lan ngọc thế. Nếu không phải hoàng đế tự mình ra lệnh sửa chữa, chỉ sợ tấu chương nói Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan xa hoa lãng phí sẽ chất đầy án thư hoàng đế mất.
Chưa từng thấy cảnh tráng lệ này, Sở Bạch không nhìn chung quanh, mặt mày thong dong, lại thêm dung mạo xuất sắc khiến các cung nhân không nhịn được liếc nhìn, suy đoán thân phận của người này.
Đông Cung là địa bàn của Diệp Hoàn nên rất nhanh hắn nhận được tin Sở Bạch đến Đông Cung muốn đi gặp Ân Trường Hoan.
"Ta hình như để quên một bản tấu chương ở Đông Cung." Diệp Hoàn nhíu mày "Bản tấu chương này liên quan tới chiến sự biên quan, vô cùng quan trọng."
Diệp Nhiên đến truyền tin hiểu ý, lập tức tỏ ra nóng nảy "Chiến sự biên quan không thể chậm trễ, không bằng chủ tử bây giờ trở về Đông Cung lấy, vạn nhất hoàng thượng triệu kiến ngài lại không lấy ra được tấu chương thì phải làm sao."
"Ngươi nói đúng." Diệp Hoàn đứng dậy, nói với quan viên bên cạnh "Đề nghị của ngươi rất hợp lý, cứ làm thế đi."
Nói xong không đợi quan viên nói chuyện, Diệp Hoàn liền vội vã ra khỏi đại đường.
Quan viên sững sờ nhìn Diệp Hoàn bước nhanh rời đi. Hắn không phải tâm phúc của thái tử, trước khi đến nghe nói vị thái tử này nhìn thì ôn hòa nhưng kì thực có lòng dạ sâu rộng, làm việc mười phần nghiêm cẩn, không dung được nửa điểm hư giả, cái này khiến trong lòng của hắn như treo lên một khối đá lớn, chỉ là hắn vừa mới nói xong chuyện thì người liền đi rồi. Đáng tiếc lúc vị hộ vệ kia thì thầm với thái tử, hắn không thể nghe thấy nội dung.
Dừng ở phòng khách bên ngoài, Đinh Tiến nói với Sở Bạch "Ta không tiến vào."
Sở Bạch vái chào Đinh Tiến thật sâu "Đa tạ Đinh huynh, tại hạ ghi nhớ trong lòng."
Đinh Tiến đi thư viện truyền lời, sau khi nói xong hắn muốn rời đi thì Sở Bạch chợt đề xuất hắn muốn gặp Ân Trường Hoan.
Đinh Tiến vốn không muốn đưa hắn đến Đông Cung, lo lắng sẽ có tổn hại đến danh dự của Ân Trường Hoan nhưng Sở Bạch lại nói "Lời đồn đã có, lại kém cũng không kém bao nhiêu, ta thản thản đãng đãng tiến cung, ngược lại có thể chứng minh ta cùng thái tử phi trong sạch, nếu như ta thật sự có gì với thái tử phi thì sao lại không thể quang minh chính đại đến Đông Cung."
Đinh Tiến bị Sở Bạch thuyết phục, đem Sở Bạch dẫn vào Đông Cung.
Đinh Tiến ý vị thâm trường nói "Chỉ mong ngươi xứng đáng với sự coi trọng của thái tử phi."
Đinh Tiến là người mà Trịnh thái hậu an bài cho Ân Trường Hoan, trong lòng hắn, người xếp đầu tiên là Ân Trường Hoan, thứ hai là Trịnh thái hậu, thứ ba mới là thái tử. Khí độ này của Sở Bạch có thể sẽ không làm việc theo lẽ bình thường, cho nên Đinh Tiến nói thế, hi vọng đối phương nhớ đến ân tình của Ân Trường Hoan.
Sở Bạch cười cười, trịnh trọng nói "Thái tử phi đã cứu tại hạ, tại hạ tất nhiên là sẽ không làm chuyện có lỗi với thái tử phi."
Sở Bạch bước vào phòng khách.
Hắn mới vừa đi vào thì Diệp Hoàn liền đến, nhưng hắn lại không vội vàng đến phòng khách, mà là đi vào ngồi trong một cái đình bên cạnh.
Diệp Nhiên mờ mịt "Chủ tử sao lại không đi vào?"
Sở Bạch đang ở bên trong, thái tử vội vã chạy đến không phải là vì không muốn Sở Bạch cùng thái tử phi đơn độc ở chung sao?
"Đợi lát nữa." Diệp Hoàn nói "Chờ bọn họ nói xong chính sự thì ta vào."
.
"Sở Bạch bái kiến thái tử phi, thái tử phi vạn phúc."
"Ngồi xuống nói chuyện."
"Đa tạ thái tử phi." Sở Bạch chọn lấy một vị trí dưới Ân Trường Hoan "Mạo muội cầu kiến, xin thái tử phi thứ lỗi."
Ân Trường Hoan khoát tay áo, lúc này Nhược Vân tiến đến, nói với Ân Trường Hoan "Chủ tử, thái tử tới, đang ở bên ngoài đình."
"Chàng ấy tới làm..." Nói còn chưa dứt lời Ân Trường Hoan liền hiểu đối phương sao lại tới, nàng nhịn cười "Mời thái tử vào đi."
Nhược Vân ra ngoài mời Diệp Hoàn, nhưng Diệp Hoàn không nhúc nhích, nói lại câu như vừa nói cho Diệp Nhiên, Nhược Vân hồi phòng khách kể lại cho Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan sững sờ, khoé miệng chợt hơi nhếch lên. Diệp Hoàn tới là bởi vì hắn để ý nàng, không tiến vào thì là bởi vì hắn tin tưởng nàng.
Ánh mắt Sở Bạch cúi xuống, Nhược Vân không hạ giọng nên Ân Trường Hoan có thể nghĩ tới thì hắn cũng có thể nghĩ đến, không khỏi ấm giọng khen "Thái tử đối với thái tử phi thật tốt."
Đã bảo vệ lại tôn trọng, đây chính là tình yêu đẹp nhất.
Ân Trường Hoan mỉm cười, không tiếp tục đề tài này với Sở Bạch, khai môn kiến sơn hỏi "Ngươi hẳn là đã nghe nói lời đồn về ta gần đây?"
"Có nghe qua." Sở Bạch gật đầu.
Ân Trường Hoan nói "Ta trước đó có thảo luận với thái tử thì chàng ấy có nói cho ta một chuyện."
Ánh mắt Sở Bạch thay đổi, thấy Ân Trường Hoan ngừng lại, hắn nói thẳng "Là có liên quan đến tại hạ?"
"Hoàn toàn chính xác." Ân Trường Hoan nói "Thái tử nói cho ngươi có thể là do An vương cố ý an bài để tiếp cận ta."
Sở Bạch ngước mắt, không né tránh, nhìn thẳng vào Ân Trường Hoan "Vậy thái tử phi nghĩ sao?"
"Ta đương nhiên là tin tưởng thái tử. " Ân Trường Hoan cầm lấy một quả hạch đào, không biết là dùng cách nào, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, hạch đào vỡ nát, nàng chậm rãi cho hạch đào cất vào đĩa, nhìn Sở Bạch "Thế nhưng ta lại không muốn lãng phí một ngàn lượng, cho nên mới bảo Đinh Tiến đi thư viện Đức Dương."
Sở Bạch đứng dậy, làm động tác vái chào với Ân Trường Hoan "Tại hạ đúng là từng có liên hệ với An vương nhưng tại hạ cũng không phải thuộc hạ An vương."
"Hả?" Ân Trường Hoan nghi ngờ nháy mắt mấy cái "Có ý gì?"
"Ngươi ngồi xuống nói đi."
Sở Bạch thuận thế ngồi xuống "Thái tử cũng đã điều tra ta rồi?"
Ân Trường Hoan từ chối cho ý kiến.
"Thái