Đối với việc Diệp Hoàn đảm nhiệm chủ quan khoa khảo lần này, đại thần trong triều không hề vui như cử nhân trong thiên hạ, bề ngoài thì cho là Diệp Hoàn tuổi còn quá trẻ, không thể đảm nhiệm nhưng chân thực lại là bọn hắn không muốn tăng thêm quyền lực cho Diệp Hoàn.
Từ lúc Diệp Hoàn làm thái tử đến nay, cần cù chăm chỉ, trên có thể xử lý nhiều vụ hồng thuỷ, tham quan ô lại, dưới có thể hiểu rõ bách tính, ngay cả các đại thần phái khác cũng không thể trái lương tâm nói một câu Diệp Hoàn đảm nhiệm rất tốt nhưng cũng chính vì thế nên bọn hắn mới không muốn Diệp Hoàn đảm nhiệm chức quan chủ khoa khảo năm nay.
Diệp Hoàn bởi vì từng là trạng nguyên, bản thân ở trong mắt học sinh thiên hạ rất có uy vọng, nếu đảm nhiệm chức chủ khoa khảo, về sau muốn đem hắn kéo xuống vị trí thái tử thì càng khó khăn hơn.
Triều thần phản đối chuyện này trên Kim Loan điện tranh đến mặt đỏ tía tai, thế nhưng đều vô dụng, hoàng đế vẫn ban thánh chỉ bổ nhiệm Diệp Hoàn.
Thánh chỉ đã hạ, không thể lấy lại. Đúng lúc các triều thần phản đối chán ngán thất vọng thì có một đại thần bỗng nhiên mở miệng, ngay trước mặt văn võ bá quan đề xuất Đông Cung trống rỗng, con cháu của thái tử không có, vì giang sơn xã tắc muốn thái tử lấp đầy Đông Cung.
Nói thẳng ra chính là muốn Diệp Hoàn nạp thêm nữ nhân.
Lời này vừa nói ra, trên Kim Loan điện trong nháy mắt an tĩnh đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Chúng triều thần vô luận là phe phái nào cũng đều ở trong lòng âm thầm bội phục triều thần kia, thái tử phi được hoàng đế coi như thân nữ, nhi tử có khi còn không bằng Đức Dương quận chúa, người đại thần này lại dám đề xuất muốn thái tử nạp thiếp, thật quá can đảm.
Mọi người nhao nhao nhìn lại chỗ người nói, hoá ra người mở miệng là một lão thần, nguyên lão hai triều, làm quan thanh liêm, vì thiên hạ bách tính đã làm rất nhiều chuyện. Nhưng chẳng ai hoàn mỹ, lão thần này rất cứng nhắc, tỉ như ông đề xuất chuyện này cũng không phải là muốn đưa tôn nữ hay cháu gái mình vào Đông Cung, ông thuần túy chỉ là muốn Đông Cung nhiều thêm nữ nhân để Diệp Hoàn có con nối dõi.
Thấy rõ người nói lời này là ai, đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng hoàng đế có thể nhìn ra từ trong con mắt của bọn họ cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Hoàng đế. . . Hoàng đế hoàn toàn đau đầu, thế là ông đưa ánh mắt về phía Diệp Hoàn, kiểu lão thần một lòng vì quốc gia này là khó ứng phó nhất, vẫn là nên giao cho Diệp Hoàn, dù sao chờ hắn trở thành tân đế cũng phải ứng phó với mấy kiểu người này.
Ôm tâm tính này, hoàng đế nói "Thái tử cảm thấy thế nào?"
Hoàng đế không trực tiếp phủ định ngược lại hỏi ý kiến thái tử, ánh mắt mọi người sáng lên, vô luận là phái nào thậm chí bao gồm cả phe ủng hộ Diệp Hoàn, chỉ ngoại trừ Trịnh gia và Ân gia bởi vì Ân Trường Hoan mà ủng hộ Diệp Hoàn.
Rất đơn giản, bọn họ mặc dù ủng hộ Diệp Hoàn nhưng chủ yếu hơn chính là vì tương lai gia tộc, nếu nữ nhi trong nhà có thể vào Đông Cung, lại vì Diệp Hoàn mà sinh hài tử, vậy tương lai gia tộc coi như được bảo hộ.
Ánh mắt sáng rực của mọi người rơi vào người hắn, Diệp Hoàn chắp tay, ngữ khí bình tĩnh mà kiên định "Nhi thần chỉ cần một mình thái tử phi là đủ."
"Thái tử hồ đồ." Lão thần vỗ ngực, đau lòng nhức óc "Người phải biết người là thái tử, là chủ nhân tương lai của thiên hạ, tại sao có thể chỉ lo cho bản thân, lấp đầy hậu cung không phải là vì mình mà là vì thiên hạ."
"Giang đại nhân lấy thiên hạ làm trọng khiến bản cung rất khâm phục, nhưng chuyện này lại không nhọc Giang đại nhân quan tâm." Diệp Hoàn thản nhiên nói "Cả đời này bản cung sẽ chỉ có một mình thái tử phi, vô luận phát sinh biến cố gì, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Lão thần càng tức, không lựa lời nói "Người đây là vì lợi ích cá nhân."
"Có lẽ vậy." Ngữ khí Diệp Hoàn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc "Chỉ là ta vẫn muốn nói cho Giang đại nhân, cũng không phải là phi tử nhiều thì con cháu sẽ nhiều, cũng không phải dòng dõi nhiều thì ngày sau sẽ an ổn. Nếu chỉ dựa vào nữ tử và con cháu thì bản cung cùng phụ hoàng cần gì phải thức khuya dậy sớm phê duyệt tấu chương, chúng đại thần cần gì phải đi sớm về tối làm việc công, học sinh trong thiên hạ cần gì phải mười năm học hành gian khổ."
Lời này của Diệp Hoàn nói đến hiên ngang lẫm liệt, lão thần như bị cứng họng, không có cách nào phản bác.
"Muốn thiên hạ an ổn là triều đình trên dưới phải một lòng cố gắng, mà không phải dựa vào mấy chuyện sinh con đẻ cái. Nếu chúng đại thần có thể bớt lo chuyện người khác, một lòng vì bách tính vì thiên hạ, ta nghĩ cho dù ta chỉ có một mình thái tử phi thì thiên hạ này vẫn có thể yên ổn, còn nếu chúng đại thần cứ âm thầm cản trở, như vậy sẽ chỉ khiến các người lên như diều gặp gió, sẽ chỉ làm triều đình rung chuyển bất an."
Hoàng đế hơi nhiều con cháu: Không phải là đem phiền phức ném cho ông đấy chứ hay là đang châm chọc ông?
Lão thần hít vào nhiều thở ra ít: Đừng tưởng rằng ông không nghe ra thái tử đang nói ông xen vào việc của người khác.
Các đại thần còn lại: Bọn hắn chẳng qua chỉ là muốn có công giúp vua, sao lại dính líu đến việc khiến thiên hạ bất an.
Lão thần quả là một kẻ cố chấp, mặc dù bị Diệp Hoàn nói đến ngượng ngùng không thôi, vẫn kiên trì nói "Nếu như thái tử phi chỉ có thể sinh nữ nhi thì phải làm sao?"
Diệp Hoàn cười nhạt, nhẹ nhàng nói "Sinh nữ nhi thì sinh nữ nhi, chỉ cần là hài tử thái tử phi sinh ta đều thích."
Lão thần tức giận đến nói năng lộn xộn "Chẳng lẽ người còn muốn cho nữ nhi kế thừa hoàng vị?"
Diệp Hoàn nhíu mày, không đồng ý nói "Giang đại nhân, phụ hoàng còn ở đây, sao có thể nghĩ xa đến vậy?"
Hắn hướng phía hoàng đế chắp tay, nói to "Nhi thần chỉ nguyện phụ hoàng thân thể khoẻ mạnh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Bờ môi lão thần bờ môi không ngừng run rẩy, thái tử quả thật tâm cơ, vậy mà nói ông hi vọng hoàng đế chết sớm, ông là oan uổng mà.
"Được rồi." Mắt thấy nguyên lão hai triều sắp tức giận đến ngất đi, hoàng đế rốt cục mở miệng "Lời của thái tử cũng chính là ý của trẫm."
Ông quét mắt qua các các nhi tử, có thâm ý nói "Con cháu quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, huống hồ thái tử và thái tử phi còn trẻ, bây giờ thái tử phi lại đang có thai, các vị khanh gia quả thực không cần quá sốt ruột."
Ông dừng một chút, dùng giọng đùa giỡn nói "Trẫm cảm thấy thân thể vẫn còn khoẻ, chờ trẫm quy thiên, thái tử kế vị, các ngươi nói vấn đề này cũng không muộn."
Nhưng chờ đến lúc đó, những người trước mặt này nếu còn có thể khống chế thái tử, vậy chỉ có thể nói hai mắt của ông cùng Trường Hoan đều không tốt, chọn nhầm một nhi tử làm phu quân Trường Hoan.
Đại