Câu nói với giọng điệu dè dặt, Quân Lôi Đình nghe xong chỉ thấy tim mình vụn vỡ, đường đường là nam nhân tám thước lại nước mắt lưng tròng: “Nha đầu này, con có biến thành người như thế nào thì con vẫn là con của phụ thân, sao có thể không yêu con được?”
Quân Lôi Đình vuốt mặt, thở một hơi dài rồi nói tiếp: “Nha đầu, thực ra phụ thân luôn biết là con hận phụ thân.”
Vừa dứt lời, Tần Lam thấy ngạc nhiên trong lòng, không ngờ Quân Lôi Đình lại nói ra những lời này, nàng lập tức lắc đầu và nói: “Sao có thể...”
Vẫn chưa nói xong, nhưng đã thấy Quân Lôi Đình lắc đầu, trên khuôn mặt hắn chất chứa nỗi phiền muộn khó nói: “Nha đầu, trong lòng phụ thân hiểu rất rõ là con đang oán hận phụ thân.
Từ nhỏ con đã không có mẹ, còn phụ thân thì ở ngoài chiến trường quanh năm, để con một mình ở phủ tướng quân kinh kô sống với tổ mẫu.
Phụ thân thường nhận được thư của tổ mẫu, nói con lại gây ra chuyện gì, hôm nay đã đánh nhau với ai, hôm trước đã la mắng ai, rồi cùng với những ai của nhà nào làm những chuyện gì khiến cả kinh đô long trời lở đất...!Nhìn thấy những bức thư này, phụ thân có thể tưởng tượng được bộ dạng tức giận của tổ mẫu, nhưng phụ thân thấy lo cho con hơn, lo con có đang bị bắt nạt, có chịu thiệt thòi hay không...!Phụ thân cũng rất thương con...!Bởi vì phụ thân biết, con làm những chuyện khác người như vậy chỉ là để thu hút sự chú ý của phụ thân, muốn phụ thân quan tâm đến con nhiều hơn.
Con là một đứa bé thiếu tình thương, là phụ thân đã không bảo vệ tốt cho con.”
Giọng nói của Quân Lôi Đình vừa dứt thì trong lòng Tần Lam thấy xót xa, thì ra là như vậy sao?
Quân Phi Yến thích mặc y phục đỏ, tay cầm roi ngựa, bước đi hiên ngang trên phố kinh đô, Quân Phi Yến không coi ai ra gì nhưng kỳ thực thế giới nội tâm là như vậy sao?
Lúc này, Tần Lam chợt hiểu được Quân Phi Yến.
Đúng thế, đích nữ của Tướng quân mặc y phục đỏ, nàng kiêu căng, hống hách, không coi ai ra gì, nhưng nàng ấyđã mất mẹ từ nhỏ, phụ thân và huynh không ở bên cạnh.
Quân phủ to lớn như thế, chỉ có tổ mẫu bên cạnh chăm sóc cho đến khi nàng ấy trưởng thành.
Lúc này, cảm nhận của nàng và cơ thể của Quân Phi Yến hoàn toàn hòa làm một thể.
Không phải là chống đối, chán ghét vứt bỏ, mà là tiếp nhận, bao dung và đồng cảm.
Tần Lam rơi nước mắt.
Quân Phi Yến đi rồi, nàng ấy đã phải trả giá cho sự lỗ mãng của mình, nàng ấy không bao giờ quay về được nữa nên chẳng thể nào nghe được lời bộc bạch trong lòng của vị phụ thân cao lớn này nữa.
Nhưng nàng đã đến rồi.
Nàng ôm hận mà đến, trải qua sự tuyệt vọng, nhưng lại được tái sinh trong sự ấm áp mà Quân phụ đã dành cho nàng.
Bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là một Tần Lam đã mất, là một Quân Phi Yến được hồi sinh.
Nợ nàng, nàng sẽ từ từ lấy lại.
Nhưng trong tương lai, cuộc đời của Quân Phi Yến cũng do nàng tự viết soạn.
“Phụ thân! Con chưa bao giờ trách phụ thân, phụ thân luôn là tấm gương tốt trong lòng con gái.
Cái gọi là hiệp chi tiểu giả, giúp người khốn khó, cứu khổ trừ ác.
Hiệp chi đại giả, vì nước vì dân, hết lòng hết dạ, đến chết mới thôi.
Quân gia chúng ta bốn đời làm quân, biết bao người đã cống hiến cả cuộc đời nơi chiến trường để giữ nước giữ nhà.
Phụ thân! Người của Quân gia là hiệp chi đại giả đích thực, là anh hùng, trong lòng con gái thì phụ thân là người con ngưỡng mộ nhất.”
Tần Lam đã có những lời chân thành tự đáy lòng.
Nhưng Quân Lôi Đình nghe đến dao động rồi rung động.
Những lời nói làm phấn khởi xao động lòng người là do chính con gái của ông nói ra.
Ở trong lòng của nha đầu thì ông là anh hùng, là tấm gương tốt, là người nghĩa hiệp.
Ông biết, con gái của ông hoàn toàn không kém cỏi, nàng có tấm lòng rộng mở và có tài văn chương nổi bật.
Quân Lôi Đình xúc động khóc.
“Con gái ngoan của phụ thân, nay phụ thân đã giao toàn bộ binh quyền trong tay cho nhị ca của con.
Phụ thân cũng lớn tuổi rồi, không thể xông pha nơi chiến trường được.
Phụ thân ở lại kinh đô, không đi nữa, ở nhà cùng nha đầu rồi tìm cho con một phu tế.”
Tần Lam nghẹn ngào gật đầu.
Cảm ơn ông trời, sau khi hứng chịu những khổ đau tàn khốc thì đã cho lại nàng một mái ấm, để nàng hiểu được người thân thật sự và tình yêu