Quân Linh Nhi vô thức hỏi.
Tần Lam mím mói theo thói quen.
Vì phong thái quý nữ đã khắc sâu vào còn người nàng nên ngôn từ cử chỉ của nàng đều không thể thay đổi trong một sớm một chiều được, mà nàng cũng không tính sửa.
Được học quy củ từ nhỏ, đứng phải có cách đứng, ngồi phải có cách ngôi, nàng là Tần Lam của kiếp trước, cũng là Quân Phi Yến của kiếp này, nàng không hề có ý định đóng giả các thói quen của Quân Phi Yến, vì cũng không thể giữ được lâu nên nếu đã tiếp nhận cái thân phận Quân Phi Yến này thì nàng nghĩ chi bằng bày ra phong thái chân thật nhất của mình.
"Muội muội, muội đến đến tìm tỷ có việc gì sao?"
Tần Lam hỏi.
Quả nhiên câu hỏi này của nàng lập tức dời đi sự chú ý của Quân Linh Nhi.
"Có ạ."
Quân Linh Nhi gật đầu, vừa định mở miệng nói thì thấy nàng ta nhướng mày nói: "Tỷ tỷ, tỷ gọi muội là muội muội thật chẳng quen chút nào, trước đây tỷ toàn gọi muội là Quân Linh Nhi."
Tần Lam: "...!"
Hàng mi rung rung, nàng ho nhẹ một tiếng.
Đúng vậy, đúng là nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Quân Phi Yến khi gọi Quân Linh Nhi.
Tóm lại là nàng ấy ngưỡng cằm gọi Quân Linh Nhi, Quân Linh Nhi.
Lúc đó cảm thấy hành vi này của Quân Phi Yến rất khiếm nhã nhưng giờ nghĩ lại mới cảm thấy nàng ấy rất hoạt bát.
"Linh Nhi, có thể là tỷ so với trước đây..." Không giống nhau lắm...
Tần Lam còn chưa nói hết câu thì Quân Linh Nhi đã nôn nóng xua tay: "Quên đi quên, tên gì mà chả là tên, tỷ bị mất trí nhớ mà còn nhớ được muội là đã rất tốt rồi."
Lời này của Quân Linh Nhi như nói cho mình nghe, nàng ta chợt nhỏ giọng xuống, bộ dạng như đang muốn nói cho nàng một bí mật nào đó, còn nhìn xung quanh trái phải, kiểm tra có ai nghe lén không mới nói: "Tỷ tỷ, muội sẽ chờ tỷ tỉnh lại rồi tới tìm tỷ sau.
Tỷ bị mất trí nhớ quên rất nhiều chuyện là bình thường, tỷ nhớ muội muội vậy tỷ có nhớ ai đã hại tỷ ra nông nỗi này không, tỷ có nhớ không?"
"Cái gì?"
Tần Lam nhíu mày, nàng không hiểu.
"Muội biết là tỷ quên hết rồi mà!"
Quân Linh Nhi vỗ bàn một cái, tâm tình kích động không thôi.
"Muội nói từ từ thôi."
"Không thể nói từ từ được, muội nhịn mấy ngày nay sắp chết rồi, như chuyện suýt chút nữa tỷ bị Huyền Vương đánh chết lần này, tỷ cũng quên luôn tên đầu sỏ rồi sao?"
"Không phải Huyền Vương à?"
Đôi mày thanh tú của Tần Lam nhíu lại, cái chết của Quân Phi Yến là do một tay Tiêu Phong Hàn tạo thành.
Vậy mà vừa dứt lời thì Quân Linh Nhi đã xua tay nói: "Đúng là suýt chút nữa tỷ bị Huyền Vương đánh chết, còn không phải là vì tỷ nhìn lén người ta đi tắm sao?"
Tần Lam: "...!"
Có thể đừng nói thẳng chuyện này ra như vậy không?
Quân Linh Nhi chỉ là thuận miệng nói ra như vậy, lại bày ra khuôn mặt vô cùng căm phẫn nói: "Muội biết là tỷ đã quên rồi, không sao đã có muội nhớ kĩ rồi.
Tỷ suýt chết lần này là do Khương Vân Nhi hại tỷ."
"Khương Vân Nhi?"
Tần Lam ngạc nhiên ngước mắt nhìn, nàng thật không ngờ lại ở giữa lại còn có chuyện của người khác.
Khương Vân Nhi, đích nhị tiểu thư của Khương gia.
Khương gia là một trong tứ đại thế gia của kinh thành, có một đời tổ tiên của họ làm Quý phi, cũng coi như là có tổ tiên che chở, thành tích của nam tử trong nhà tuy không nhiều, nhưng nữ tử lại được bồi dưỡng cầm kỳ thi họa đủ cả, rõ ràng là muốn kết thông gia với hoàng gia.
Tiểu thư của Khương gia còn có thể có quan hệ với nàng, còn Khương nhị cô nương thì nàng cũng biết đấy, nàng ta là một cô nương khá kiêu căng.
Đúng là Tần Lam không thể ngờ được, cuối cùng cái chết của Quân Phi Yến lại liên quan đến Khương nhị cô nương Khương Vân Nhi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Khuôn mặt Tần Lam nghiêm nghị, nàng hỏi Quân Linh Nhi.
"Khoảng hơn mười ngày trước, chúng ta đến Vân Trang các mua son bột nước thì đụng phải Khương Vân Nhi kia, kết quả là nhìn không vừa mắt nên chửi mấy câu um sùm lên, không biết sao lại nói đến Huyền Vương gia, nàng ta nói nếu tỷ dám đến ngọc tuyền của Hoàng gia nhìn lén Huyền Vương gia thì nàng ta sẽ quỳ xuống lạy tỷ, rồi sẽ tâm phục khẩu phục tỷ luôn.
Sau đó tỷ nhất thời kích động mà đồng ý rồi đi thật.
Đến bây giờ muội nghĩ lại, rõ ràng là Khương Vân Nhi cố ý hại tỷ, tỷ xem xem tỷ suýt thì chết trong tay Huyền Vương gia rồi."
Con ngươi Tần Lam rụt lại, chỉ nghe Quân Linh Nhi thuật lại thôi là nàng đã có