“Tổ mẫu, phụ thân, nhị thúc, nhị thẩm, mọi người cứ ở phủ đợi, bây giờ con cần đến Khang Thân Vương phủ ngay, đại ca cưỡi ngựa đưa muội qua đó, phải nhanh lên.
”
Tần Lam nghe Tiêu Chính nói Tạ Chi Quang đang hấp hối, vậy rõ ràng là vẫn chưa chết, mà chưa chết thì vẫn có thể cứu.
Mọi người chỉ thấy sắc mặt Tần Lam nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng, thỉnh thoảng có một tia sét đánh qua, ánh sáng đó ánh lên khuôn mặt nàng, một nét trầm tĩnh, không sợ hãi, không hoảng loạn.
“Nha đầu, bây giờ con đến Khang Thân Vương phủ để làm gì? Con…”
Lão phu nhân nói không nổi nữa, bây giờ ở Khang Thân Vương phủ chắc chắn là rất loạn, Tạ thế tử gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Khang Thân Vương cũng không kìm được mà tìm đến tận cửa rồi, nha đầu lại chủ động đến tận đó, vậy sẽ bị đánh chết mất.
Cháu gái của bà làm sai, đương nhiên là phải chịu sự trừng phạt nhưng cũng không nên tự một mình đi xử lý như thế chứ.
Lão thái thái không nỡ, càng không chấp nhận được.
“Đi cứu người, chỉ cần Tạ Chi Quang còn một hơi thở, ta sẽ đưa hắn ta trở về từ quỷ môn quan.
”
Tần Lam vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc đến nỗi không có phản ứng gì.
Cái gì? Cái gì?
“Đại ca, thời gian cấp bách.
”
Tần Lam thấy Quân Huyền Diệp bất động nên lại lên tiếng.
Lần này, Quân Huyền Diệp mới có phản ứng, hắn ta vội vàng xông vào trong màn mưa, rất nhanh đã dắt con ngựa lớn màu táo đỏ của mình đến.
“Đại ca, đi thôi.
”
Tần Lam nói.
Mặc dù Quân Huyền Diệp hoài nghi trong lòng, nhưng cũng không nói gì, nhìn tiểu muội nhà mình, hắn ta thấy được sự hào phóng và điềm tĩnh, trong lòng thấy một cảm giác tin tưởng khó nói rồi lập tức xoay người lên ngựa, kéo cả Tần Lam lên trên lưng ngựa ngồi.
“Tổ mẫu, phụ thân, nhị thúc nhị thẩm, mọi người đợi ở nhà, có tin tức gì con sẽ tìm người đưa tin về ngay.
”
Nói xong, cũng không nhìn xem phản ứng của mọi người, liền thúc giục Quân Huyền Diệp một tiếng, Quân Huyền Diệp phất roi ngựa, tiếng ngựa hí trong đêm mưa, phi về phía Khang Thân Vương phủ.
Ở cửa Quân phủ, mọi người vẫn đang đứng sững sờ trên mặt đất.
Chủ yếu là do lời nói đó của Tần Lam rất có khí phách.
“Quân nha đầu nói cái gì?”
Lão phu nhân quay đầu nhìn Quân Lôi Đình, bà ta nghi ngờ tuổi tác mình đã lớn nên lãng tai rồi.
Thần sắc trên khuôn mặt của Quân Lôi Đình ngưng tụ lại?: “Mẹ, chúng ta cũng đến Khang Thân Vương phủ thôi.
”
Lúc này tim ông đập mạnh vô cùng, kích động một cách kỳ lạ.
Khang Thân Vương cùng với một đám thuộc hạ đều bị bỏ lại phía sau, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, ông ta mới phản ứng lại, giật mình tức giận nói: “Quân Lôi Đình, ngươi bỏ mặc cho đại nhi tử của ngươi đưa nữ nhi nhà ngươi chạy trốn à?”
“Khang Thân Vương, chạy trốn gì chứ? Không nghe thấy nữ nhi nhà lão thần nói đi cứu Tạ thế tử sao?”
Nghe thấy vậy, Quân Lôi Đình cũng nổi nóng.
“Hơ…”
Khang Thân Vương cười lạnh, bây giờ ông ta đã nhận định rằng người của Quân gia để cho đại nhi tử mang nữ nhi nhà bọn họ chạy trốn trước mặt ông ta.
Nhưng không sao, có thể tránh được nhất thời nhưng không thể tránh được mãi mãi.
.
Nhi tử của ông ta đã không ổn, người của Quân gia đừng hòng được yên.
Quân lão phu nhân, Quân Lôi Đình và những người khác vừa nghe thấy tiếng cười lạnh này thì đã hiểu ông ta đang nghĩ gì, trong lòng cũng thấy nặng trĩu, còn mang theo sự tức giận không rõ ràng, lập tức nói: “Vậy đến Thân Vương gia phủ xem thử.
”
Một đoàn người bước trong mưa đầy khí thế, đi về hướng Khang Thân Vương phủ.
Chỉ là trong lòng mỗi người của Quân gia đều thấy kinh ngạc, nghi hoặc bất an, còn Khang Thân Vương Tiêu Chính lại đang kìm nén cơn giận… Quân Phi Yến chạy rồi, được lão đại nhà Quân gia kéo lên ngựa chạy ngay trước mặt ông ta.
Đêm mưa, sấm sét đùng đùng.
Liệt mã, vừa cưỡi đã chạy rất nhanh, lao băng băng trên đường, vó ngựa đạp vào vũng nước, nước mưa bắn tung tóe.
Rất nhanh đã đến Khang Thân Vương phủ.
Trời đã về khuya, Khang Thân Vương phủ lại mở cửa lớn.
Phía bên trong cánh cửa, truyền ra những tiếng khóc liên tiếp, đứt quãng.
“Đại ca, chúng ta vào.
”
Tần Lam nói, Quân Huyền Diệp quay người xuống ngựa, sau đó đỡ Tần Lam xuống, ánh mắt hắn ta trầm lặng nhìn Tần Lam: “Tiểu muội, muội…”
Tần Lam biết Quân Huyền Diệp muốn hỏi gì, mím môi nói: “Lát nữa rồi nói.
”
Thế là Quân Huyền Diệp không hỏi gì nữa, hai người bước nhanh vào trong Vương phủ, người gác cửa chặn lại, Tần Lam liền ngẩng đầu: “Đưa ta đi gặp Tạ thế tử.
”
Một đường đi từ ngoài cửa