Toàn thân Tần Lam lạnh như băng.
Hóa ra khi đau đớn đến tận cùng thì sẽ trở nên chết lặng.
Nàng đứng dưới cái nắng chói chang, đầu cứ thấy ong ong, trong lòng máu tươi đầm đìa.
Nàng biết rằng phụ thân vẫn luôn nghiêm khắc cứng nhắc, yêu cầu cao với nàng nhưng nàng biết rằng phụ thân yêu thương nàng, mặc dù lúc nhỏ nàng cũng đã từng rất ngưỡng mộ cảnh phụ thân ôm Tần Hồng Sương xoay vòng.
Nhưng nàng hiểu rằng mình là đích nữ, phải là tấm gương tốt, làm sao có thể tự do tự tại như thứ nữ được? Nàng cố gắng học thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, vào mùa đông lạnh giá của tháng chạp cũng không ngừng học tập lễ nghĩa của quý nữ, rồi từng bước trở thành một quý nữ chuẩn mực.
Phụ thân gặp nàng sẽ vỗ vai khen nàng một câu: “Rất tốt.”
Của cải trong nhà, những buổi tụ tập thì đa số là do nàng tham gia.
Nàng là đích nữ của Tần gia, là đại diện cho mặt mũi của Tần gia, là niềm tự hào của phụ thân.
Nhưng lúc này, đột nhiên Tần Lam rơi vào những nghi ngờ sâu sắc.
Dường như phụ thân của nàng chưa bao giờ yêu thương nàng.
Nếu không thì sao lại có thể dễ dàng vứt bỏ nàng như vậy được.
Khoảnh khắc ấy, dường như có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu nàng, sự yêu thương của phụ thân có phải chỉ vì muốn nàng giữ thể diện cho Tần gia không?
Thấy Tần Khuê sắp bước vào trong nhà, đột nhiên Tần Lam cắn răng hỏi: “Tần tướng, ông đã từng yêu thương nữ nhi Tần Lam của ông bao giờ chưa?”
Những lời này chính là niềm hy vọng cuối cùng từ trong sâu thẳm trong trái tim nàng, là sự ấm áp cuối cùng sau khi nàng chết đi sống lại, đã gặp cảnh ngộ bất công, bị hãm hại.
Nhưng lúc này, chỉ thấy Tần Khuê hơi khựng lại một chút, không quay đầu lại, chỉ nghe thấy ông ta nói: “Bổn tướng chỉ có một đứa con gái, hiện tại chính là Trắc phi của Lục Hoàng tử, Tần Hồng Sương.”
Ông ta vừa nói xong thì bước vào bên trong phủ.
Rầm một cái, cánh cửa đóng lại.
Trời nắng gay gắt, Tần Lam đứng ở bên ngoài, nhìn cánh cửa đóng lại, bên tai nàng chỉ văng vẳng một câu nói: “Ta chỉ có một đứa con gái, đó chính là Tần Hồng Sương.”
Vậy nàng thì sao?
Nàng thì sao?
Nàng là ai chứ?
Nước mắt Tần Lam tuôn rơi, nàng cắn chặt môi, sợ rằng tiếng nghẹn ngào sẽ phát ra.
Trời rất nóng, xung quanh đến một bóng dáng người cũng không thấy.
Nàng lại cứ đứng tại chỗ như vậy, nước mắt rơi như mưa, lòng đau như cắt.
“A…”
Đột nhiên nàng thấy mình vừa đáng cười lại vừa đáng thương và cũng thật đáng buồn, vì vậy nàng bật cười, vừa cười vừa khóc, giống như một người bị điên.
Nàng không hiểu, cuối cùng thì mình đã làm sai ở đâu mà lại bị tất cả mọi người vứt bỏ, rõ ràng là nàng không làm sai cái gì cả.
Đau.
Rất đau.
Trái tim nàng như đang rỉ máu.
Một lúc sau, Tần Lam nhấc chân lên, từng bước đi về phía trước.
Ánh nắng mặt trời rất chói chang, nhưng trong lòng nàng lại thấy lạnh như băng.
Đích nữ của Tần gia, tài sắc vẹn toàn nhưng cũng chỉ là một trò cười, một trò cười mà thôi!
…
Trên đường mọi người vội vã về nhà, đây là thời gian ăn cơm, Tần Lam chết lặng bước đi trên phố, kinh đô rộng lớn như vậy nhưng dường như không còn chỗ nào cho nàng dung thân.
Nàng nên đi đâu, còn có thể đi đâu được nữa?
Tần gia đã không còn là chỗ cho nàng dung thân, vậy còn Quân gia thì sao? Làm sao nơi đó có thể là chốn về cho nàng? Nàng không phải là Quân Phi Yến, nếu thân phận bị nghi ngờ thì nàng sẽ bị đối xử như thế nào?
“Lục Hoàng tử, mời đi bên này.”
Tần Lam chết lặng bước trên đường, trong lúc nàng đang cảm thấy hoang mang thì đột nhiên nghe thấy giọng nói cung kính của một nam nhân.
Vốn dĩ xung quanh đang rất huyên náo, nhưng tiếng kêu Lục Hoàng tử kia bất ngờ xông vào khiến nàng không kịp đề phòng.
Lục Hoàng tử, Tiêu Thành Vũ, vị hôn phu trước kia của nàng.
Tần Lam liếc nhìn một cái, chỉ nhìn thấy một người mặc áo xanh lướt qua, rồi bước vào trong Hội Anh Lâu.
Mắt Tần Lam bỗng tràn đầy thù hận, cảm giác tê liệt tràn vào ngay lập tức, giống như nỗi đau đớn khi cơ thể bị phân hủy vào ngày hôm qua vậy, theo bản năng, nàng nhanh chân đuổi theo.
Nam nhân này đã từng yêu nàng rất sâu đậm.
Bọn họ quen nhau từ lúc còn nhỏ, lớn lên cùng nhau, luôn coi nhau là duy nhất trong cuộc đời này.
Nàng vẫn luôn tin rằng nàng sẽ gả cho hắn ta, nhưng mà tại sao tất cả lại thành ra như thế này.
Ta có thể bị tất cả mọi người ruồng bỏ, ta muốn biết là tại sao?
Tại sao đến ngươi cũng hại ta!
Bước đi của Tần Lam có chút gấp gáp, ánh mắt đỏ lên, nàng đuổi theo, vượt qua khoảng hai, ba người sau đó mở cửa tửu lâu ra.
Ngay lúc đó, bên trong cũng có người mở cửa ra, Tần Lam bất ngờ không kịp đề phòng nên hai người va vào nhau.
“Ây da, ai vậy, không có mắt à?”
Một tiếng trách mách đầy bất mãn vang lên, Tần Lam vội vã đứng thẳng người dậy, bước sang một bên: “Xin lỗi.”
“Ừm?”
Lúc đó người kia ngẩng đầu lên, đó là một gương mặt trẻ trung khôi ngô tuấn tú, mặc áo gấm màu đỏ, trên tay cầm một chiếc quạt xếp nạm vàng, đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình.
Tần Lam biết người này, đây là tiểu