Tần Lam nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chính mình.
“Độc tố của An Hồn Lạc có chứa hạt thầu dầu, nó khiến cho ngón tay của ngươi biến thành màu đen khi gặp kiềm, nhưng ngươi có biết tại sao ta lại dùng một chiếc lọ lớn đựng kiềm để chứng minh các ngươi vô tội hay không?”
Đúng vậy, tại sao?
Dùng chậu lớn không phải càng tiện hơn sao?
Nếu không nhắc tới thì không biết, nhắc đến rồi mới cảm thấy đúng là kỳ lạ.
“An Hồn Lạc ở dạng bột.
Kẻ đầu độc chắc chắn sẽ khó tránh được cảm thấy hoảng sợ khi làm chuyện xấu.
Ta không tin ngón tay của hắn lại không vấy bẩn chút nào.
Ngay cả khi hắn ta cực kỳ cẩn thận, thì vẫn có khả năng túi giấy hoặc lọ An Hồn Lạc bị vấy bẩn.
Ngón tay hắn chạm vào sẽ biến thành màu đen khi gặp chất kiềm.
Đây là một trong số đó.
Thứ hai, trong phủ sẽ điều tra kỹ lưỡng ai là kẻ đã hạ độc, người ra tay chắc chắn cảm thấy bất an sợ hãi ẩn mình để không bị phát hiện, ta dùng cái vò này đựng nước, để sát thủ có chỗ trốn…”
Mọi người đều nghi ngờ.
“Nước trong vò không nhiều, chỉ chứa nửa vò.
Nếu tên sát thủ có tội, khi thò tay vào trong cái vò sẫm màu sẽ co ngón tay lại sợ chạm vào nước kiềm làm lộ dấu vết đổi màu.
Vì vậy từ đầu ngay khi mọi người chứng minh vô tội, khi đến bà Lưu tay ai cũng ướt, chỉ có bà Lưu là tay vẫn còn khô ráo, chứng tỏ bà ta không hề chạm vào nước trong bình, nếu như không phải vì lương tâm cắn rứt, hà tất gì bà phải làm như vậy?”
Nghe Tần Lam giải thích, mọi người chợt hiểu ra.
Tại sao Tần Lam lại lựa chọn nơi thiếu ánh sáng như vậy, là muốn cho hung thủ một cơ hội.
Lúc này mọi ánh mắt đều dồn về phía tay bà Lưu, bà gần như vô thức muốn giấu tay đi.
“Bà Lưu, ngươi giải thích xem tại sao tay ngươi vẫn còn khô như vậy? Ngươi không hề chạm vào nước kiềm, cho nên ngón tay ngươi mới không hề bị đen, ta nói có đúng không?”
Giọng điệu Tần Lam bình tĩnh nhưng lại khiến cho bà Bà Lưut giác run lên.
“Không, không phải… nô tỳ chỉ, chỉ là…”
“Người đâu, nhúng ngón tay của bà ta vào bình nước kia thử xem!”
Quân Lôi Đình ra lệnh, giọng nói đầy tức giận.
Người hầu liền mang bình nước đích thân đi đến trước mặt bà Lưu.
“Không, không, không.
Lão nô không có, lão nô không hề giết người, lão