Đối với mọi người mà nói, việc của Tần Lam, đã qua ba năm rồi.
Nhưng đối với nàng mà nói, cũng mới chỉ ba ngày mà thôi.
Vốn chỉ còn một tháng nữa thì nàng sẽ được gả cho hắn, ký thư hôn thú, đưa sính lễ, nhưng chờ đợi nàng không phải là hôn lễ thịnh thế, mà đến cả xương cốt cũng chẳng còn.
Nàng không thể quên được lời nói kia của Tần Hồng Sương.
Nàng ta mang thai con của Tiêu Thành Vũ…
Nước hóa thi là Tiêu Thành Vũ đưa…
Mỗi một câu, như đâm vào tim, so với khiến nàng chết đi còn tuyệt vọng hơn nhiều.
Người trước mặt này, là người nàng từng hết lòng yêu thương và giao phó, là người nàng thích từ thuở niên thiếu đến lúc trưởng thành, cũng là người cho nàng thống khổ vô tận, khiến bộ mặt của nàng thay đổi hoàn toàn.
Hôm qua, nàng đã gặp lại Tần Hồng Sương, lòng tràn đầy hận thù, nàng cho rằng đã từng chết thê thảm, gặp lại Tiêu Thành Vũ, trong lòng cũng chỉ có hận thù, nhưng giờ khắc này nàng mới phát hiện, còn có đau đớn, đau đớn tới tận xương cốt.
Tần Lam nhắm chặt mắt lại, nhưng hận thù và đau khổ cùng với nước mắt như diều đứt dây mà trào ra, khiến nàng gần như nghẹn ngào.
Yêu thương, lời đường mật, chở che, cuối cùng chết thảm, từng màn quanh quẩn ở trong đầu nàng.
Nàng cố gắng kiềm chế, mới không đi đến chất vấn người trước mặt, vì sao! Vì sao lại muốn đối xử với nàng như vậy.
…
“Là Lục hoàng tử.
”
“Thì ra khách quý mà trưởng quầy nói là Lục hoàng tử.
”
Có người nhỏ giọng thì thầm nói, có người đứng dậy hành lễ với Tiêu Thành Vũ.
“Bái kiến Lục hoàng tử điện hạ.
”
Liền thấy Tiêu Thành Vũ nâng tay: “Đứng lên đi, không cần khách khí.
”
Một bộ dáng ôn hòa.
Tại kinh đô Đại Hạ này, ai ai cũng đều biết, Lục hoàng tử là một quân tử dịu dàng như ngọc, tính tình rất tốt.
“Lục