Mặt mày hắn ta thanh sạch hòa nhã, một bộ dịu dàng.
Giọng nói vừa ra, Khương Vân Tử bên cạnh liền rũ mắt, nhấp môi, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cho thấy trong lòng nàng ta không hề bình tĩnh.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Thành Vũ, Tần Lam cuối cùng cũng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn ta.
Đã từng… Không, chính xác mà nói, là ba ngày trước, người này từng là nam tử mà nàng thích vô cùng, quen biết từ niên thiếu, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, bây giờ nhìn lại, chỉ còn lại hận thù chất chồng cùng với không cam lòng.
Không mở miệng còn tốt, lúc này Tiêu Thành Vũ nhìn nàng như vậy, dò hỏi thân phận của nàng, hận ý trong hai mắt gần như không thể nào che giấu.
Thân phận của nàng… ha…
Tiêu Thành Vũ, có lẽ ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng được ra ta là ai.
Ta là Tần Lam, là vị hôn thê trước kia của ngươi.
Là đích nữ của Tần gia, là người trước đây từng rất muốn thành hôn với ngươi, lại bị chuyện hôn sự của ngươi và thứ muội xóa bỏ dấu vết hoàn toàn.
Nhưng những lời này nàng lại không thể nói ra.
Nàng nắm chặt nắm tay, mới có thể đè ép cảm xúc mãnh liệt trong ngực xuống, nàng cưỡng ép bản thân mình phải bình tĩnh, cưỡng ép bản thân mình phải đè ép hận ý xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo thẳng thắn nhìn về phía Tiêu Thành Vũ, chỉ nghe nàng nói: “Ta là ai thì liên quan gì đến Lục hoàng tử ngươi chứ?”
Một câu, tràn ngập lệ khí, phản bác không mang chút khách khí nào, ngập tràn hơi thở của chiến hỏa.
Khiến mọi người giật mình một cái, ai da, cô nương dùng khăn che mặt này rốt cuộc là ai chứ? Sao lại ngạo mạn như vậy, khiến cho Khương gia cô nương á khẩu không thể phản bác được chưa tính, lại còn không nể mặt Lục hoàng tử như vậy chứ?
Tiêu Thành Vũ cũng hơi sửng sốt, tựa hồ cũng không ngờ tới cô nương che mặt ở dưới lầu một lại chẳng thèm cho hắn chút mặt mũi nào cả.
Con ngươi ôn hòa có vẻ hơi rủ xuống, gương mặt vẫn dịu dàng như trước: “Vị cô nương này, bổn điện hạ đã từng đắc tội với cô nương ở chỗ nào sao?”
Hắn lên tiếng hỏi.
Mọi người trong Tâm Duyệt trà lâu thấy phản ứng của Tiêu Thành Vũ, chỉ cảm thấy tính cách của vị Lục hoàng tử này đúng là