Lúc này vẻ mặt Khương Vân Tử khiếp sợ, nàng ta cực kỳ áp lực, nhưng hai mắt vẫn phiếm hồng như trước.
Nha hoàn trước mặt này từ nhỏ đã đi theo nàng ta, quan hệ của hai người rất tốt, nàng ta đối với Thu Nguyệt cũng rất tín nhiệm.
“Hu hu hu… Xin lỗi tiểu thư, tất cả đều là tại nô tỳ sai.
”
Thu Nguyệt nức nở, nước mắt rơi như mưa, liên tục lắc đầu.
Tất cả mọi người lạnh mặt nhìn một màn này.
Bên này Quân Linh Nhi nhíu mày bước đến trước mặt đường tỷ nhà mình, nhỏ giọng nói: “Đường tỷ, tình huống này là thế nào vậy?”
Nàng ta không hề biết chuyện mình bị trúng độc, tối hôm qua khi đến phủ bắt người, nàng ta vì trúng độc mà rơi vào hôn mê.
Tần Lam không giải thích gì với nàng ta, chỉ là chỉ về phía Lục Trúc.
Lục Trúc liền tiến đến bên cạnh Quân Linh Nhi nhỏ giọng giải thích sinh động như thật, Quân Linh Nhi nghe xong liên tục hít khí lạnh, cái gì? Đêm qua nàng ta bị trúng độc, suýt chút nữa đi đời nhà mà sao? Cái gì? Trong lúc đường tỷ hôn mê cũng bị người ta đút thuốc độc cho sao? Chuyện này thật sự là, không phải là đại đường ca tìm người lừa gạt…
Quân Linh Nhi nháy mắt liền nổi giận.
Nàng ta một khi đã giận thì hơn bất kỳ kẻ nào.
Bởi vì người ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều biết chuyện xảy ra trong đó, nhưng Quân Linh Nhi lại chẳng biết cái gì cả, cũng không tham gia quá trình bắt hung thủ hạ độc, cho nên đột nhiên biết được sự thật, có thể thấy bị chấn động lớn cỡ nào, giây tiếp theo chỉ nghe Quân Linh Nhi hét lên giận dữ: “Ngươi được lắm Khương Vân Tử, Quân Linh Nhi ta thật đúng là đã coi thường ngươi rồi, ngươi thế mà ở sau lưng hạ độc ta và đường tỷ! Khương gia là nuôi dạy con gái như vậy đấy à? Ngoan độc đến như vậy, lại còn làm bộ là tịch không chịu thừa nhận sao? Ta coi như đã rõ ràng rồi, ngươi đã lừa gạt đại tỷ của ta đến ngọc tuyền của hoàng gia để chịu chết, ngươi sợ chúng ta tố cáo ngươi, sợ Huyền vương gia cũng tìm ngươi gây phiền phức, đơn giản là ở sau lưng hại chết hai chúng ta, lòng ngươi cũng đen quá rồi đó!”
Quân Linh Nhi giận dữ mắng thì là một châm thấy máu.
“Không phải đại tiểu thư, là nô tỳ, thật sự là nô tỳ làm…”
Thu Nguyệt vội vàng dập đầu nói, cả người cũng tiều tụy lại đáng thương.
“Hả? Không được chủ tử sai đi, một con nha hoàn như người mà cũng dám tự mình làm chủ sao? Ngươi cho rằng những người ở đây sẽ tin lời ngươi