“Đúng vậy, Quân tiểu thư kiêu ngạo bá đạo lại cực kỳ hung ác, đây không phải là sự thật được mọi người thừa nhận sao? Thu Nguyệt, nếu ngươi không muốn chịu đựng đau đớn như ngàn vạn con kiến cắn vào tim, vậy thì hãy nói cho ta biết kẻ chủ mưu đứng sau tất cả chuyện này là ai.
”
Tần Lam thấp giọng hỏi, tay kia bóp cằm nàng ta, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Đan dược vừa được đưa lên.
“Ta nói.
”
Chỉ nghe thấy Thu Nguyệt hoảng hốt nói, giọng điệu run rẩy sợ hãi.
“Nói.
”
Tần Lam nói.
“Ngươi lại gần đây, ta chỉ nói với một mình ngươi.
”
Thu Nguyệt nói.
“Được.
”
Tần Lam gật đầu.
Quân Huyền Diệp ở một bên nhíu mày,
“Tiểu muội, cẩn thận nàng ta giở trò.
”
Tần Lam gật nhẹ, nhưng có vẻ như không hề để ý, từng chút ghé đến gần Thu Nguyệt.
“Là ai?”
“Là…”
Thu Nguyệt cố gắng ngẩng cao đầu, hai người họ tiến đến rất gần, môi của Thu Nguyệt khẽ mấp máy.
“Quân Phi Yến, ngươi đừng nằm mơ biết được người đứng sau là ai, ta ở địa ngục chờ ngươi.
”
Lời nói vừa dứt, chỉ nghe một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, khóe miệng Thu Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, Tần Lam rất nhanh tránh khỏi nhưng y phục của nàng vẫn nhuốm máu, khi thu Nguyệt ngã xuống đất, máu trong miệng vẫn không ngừng chảy ra, cơ thể run rẩy, đôi mắt mở to sau đó ngừng thở.
“Tiểu muội.
”
“Biểu tỷ.
”
Quân Huyền Diệp và Quân Linh Nhi đồng thanh hô lên, vội vàng kéo Tần Lam tránh sang một bên.
Vốn vẫn ở trong trà quán từ trước nhưng không hề lên tiếng, lúc này Phùng Thần từ sau lưng Tiêu Phong Hàn nhanh chóng tiến lên phía trước, kiểm tra thi thể Thu Nguyệt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phong Hàn.
“Chết rồi.
”
Phùng Thần nhìn Tần Lam với ánh mắt phức tạp, giống như đang định nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.
Bởi vì cái chết của Thu Nguyệt, bầu không khí mọi người trong trà quán đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chuyện này có thể coi là Thu Nguyệt tự sát, nhưng toàn bộ sự việc lại càng ngày càng