Đêm khuya, ánh trăng màu máu hắt lên mặt sông hoá thành nguồn sáng duy nhất bên trong trời đất, trăng máu vấy đỏ sông dài, nhìn như một thanh kiếm lớn trải qua binh loạn, bị người khinh thường vứt bỏ, sứt mẻ nằm im, trăng cô độc, mà xưa nay sông cũng cô độc phối chung một cảnh để cho mảnh thế giới này nhìn có vẻ tàn phá, lương bạc vô cùng.
Dưới trăng bên sông trầm mặc tồn tại một toà thành trì nhấp nhô, ngày xưa có lẽ trù phú nguy nga nhưng hiện tại đã hoang phế không thành hình dáng.
Một toà lương đình ngói đỏ mái phượng cao vút, trong lương đình một cái nhân ảnh nhỏ gầy đang im lặng nhập định, cả người rung rung theo từng nhịp thở, một thân trường bào đen, tóc đen tán loạn, hắn ngồi đó áo đen như đêm, nhiễm lấy huyết nguyệt để cho cả người tựa hồ vấy lên tầng tầng máu tươi quỷ dị.
"Hôm nay nhất định vượt qua Luyệt Cốt bước vào Trùng Huyết kỳ!" Thiếu niên thở sâu, nói thầm, bỗng nhiên mở mắt ánh mắt sắc lạnh, con ngươi như mực.
Tay phải thiếu niên quấn một tầng vải bố màu nâu đất để lộ bàn tay ra bên ngoài, bàn tay sưng húp, năm ngón ứ máu, cánh tay thương tổn là ngày hôm qua tự hắn đập gãy.
Ngược đãi cơ thể, chịu vô vàn thống khổ chỉ vì hôm nay tụ khí Luyện Cốt bước vào Trùng Huyết.
"Pháp Kỹ Luyện Thể này quá mức tà môn, người bình thường nhất định không chịu đựng được!" Than thầm một tiếng, nuốt xuống đau nhức, thiếu niên quả quyết nhắm chặt hai mắt.
Miệng lẩm bẩm một đoạn cổ ngữ tối nghĩa, đại ý.
"Xương như kim cương, da thành thiết giáp, cân không thể đoạn, khí huyết thành sông, mắt hoá nhật nguyệt, hồn như tinh thần.
.
Thân thể bất hủ".
Một đoạn pháp quyết cũng là tầng đầu tiên công pháp Luyện Thể mà thiếu niên đang tu luyện.
Dứt lời.
Cả người bỗng nhiên dâng lên một tầng sáng bạc, ánh sáng sau khi xoay quanh cơ thể liền đi thẳng vào da thịt, có thể nhìn thấy bằng mắt thường cánh tay gãy giống như nhúc nhích, xương cốt bên trong vang lên thanh âm răng rắc đang chậm rãi nối liền, tốc độ khôi phục vô cùng kinh người, tình huống này thường nhân không thể nào làm được, ngay như tu sĩ Luyện Khí cũng vậy, cổ nhân quan niệm thương cân động cốt là trọng thương rất khó trị liệu.
Vết thương da thịt, thậm chí khí huyết hư ứ một ít Y Sư có thể dùng y năng phối hợp thảo mộc trị liệu trong thời gian ngắn nhưng cân cốt tổn thương phải cần thời gian trị liệu rất dài.
Pháp môn này có chút Thần Diệu.
Trong đêm, linh khí trời đất như vạn tinh vung vẩy rơi lạc nhân gian đang giúp thiếu niên nối liền xương gãy, không biết bao lâu sau từ bả vai trở xuống đã tán sưng, năm ngón tay trở lại trắng mịn thon dài mà quá trình này vẫn chưa kết thúc, linh khí như tinh vũ càng trở nên táo bạo hoá thành vòng xoáy theo thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu hò reo trút xuống.
Đây là chỗ kỳ diệu cũng là chỗ tàn khốc của con đường Luyện Thể.
Tụ khí nối xương, tranh thủ một lần linh khí dư thừa nhất cử luyện hoá xương cốt toàn thân, từ đó đột phá Luyện Cốt bước vào Trùng Huyết.
Mà Trùng Huyết kỳ càng thêm kinh khủng bội phần, xẻ thịt tích huyết ép cơ thể liên tục tái tạo máu huyết đến khi huyết khí đạt đến mức độ tinh thuần cho phép chính là đại thành.
Sau Trùng Huyết còn có Phục Cân kỳ, Tẩy Tủy kỳ!
Mỗi một bước độ khó tăng cao nguy hiểm ngàn vạn.
Đêm càng muộn, trăng máu từ lâu thối lui bị một tầng mây đen che mất, bốn phía gầm trời tối om thi thoảng hiện lên ánh tím, sau đó ánh tím dồn dập giống như sấm chớp, cuối cùng một tiếng gầm gừ chấn động trời đất.
Hoang thành tại vô số năm tháng kiên trì chống chịu mưa giông sấm chớp, tựa hồ một lão nhân tuổi tác đã cao nhưng đối với trắc trở nhân sinh mặc nhiên không kinh không sợ.
Mưa bay, tán lạc, tiếng mưa nện xuống vạn vật chính là thanh âm duy nhất giờ phút này.
Khung trời tắt nháy, một điểm sáng nhỏ nhoi tồn tại chính là ánh sáng trên cơ thể thiếu niên.
"Thành!" Thiếu niên mệt mỏi hô khẽ.
Cả người hắn ngân quang chạy dọc, tại trong một khắc kia da thịt bỗng trở nên trong suốt, nhìn thấy toàn thân xương cốt sáng bóng óng ánh kim loại.
Sức lực sung túc, cánh tay hoàn toàn không còn cảm thấy đau đớn, lắc nhẹ người, tiếng lắc rắc càng thêm giòn tan, thiếu niên bỗng nhiên bật dậy, huy quyền hướng bầu trời tối đen phía trước đấm ra một đấm.
Một đấm này uy lực không rõ, nhưng ở vô số hạt mưa tuần tự rơi xuống có một hạt bỗng nhiên nổ tung bắn ra bốn phía.
Thiếu niên thu tay, đối với lực lượng mới có phán đoán, vừa lòng nói nhỏ.
"Nếu như gặp lại Tôn Lạc kia nhất định có thể đánh một trận, thậm chí chém giết hắn".
Sát cơ xẹt qua mắt rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh, như sấm chớp kia hành tung bất định.
Mưa tạnh.
Vô số bụi bặm bị trận mưa kia cuốn đi, hoang thành sạch hơn một chút, nhiều thêm một chút sinh khí.
Từ bên trên mái ngói các toà nhà đổ sụp nước mưa đổ xuống đất bằng, theo hướng lương đình thấp trũng hoá thành thác nước ào ào chảy.
Thiếu niên cũng rời đi từ lâu, mà phương đông mặt trời đang dậy.
Cách hoang thành mấy dặm có một chỗ gọi là Binh Doanh, Binh Doanh dựa lưng vào núi bốn bề đều có sơn đạo phân tán, người lập ra Binh Doanh này đối với Binh Lược có tầm nhìn rất cao, địa thế như vậy dễ hành quân càng tiện lợi phòng thủ.
Mấy ngàn cái lều vải như nấm mọc lên sau mưa, tại mặt trời phủ xuống đang bắt đầu tỉnh giấc.
Có người thức dậy sau giấc ngủ, có người mở mắt từ trong tu luyện, trong mắt mỗi một người ở đây đều mang theo sát khí cực nặng càng có hoảng loạn bất an vì bọn họ biết, ngày mới hàng lâm cũng là khi chém giết bắt đầu.
Binh Doanh này thuộc về giới Tu Chân Thương Quốc, bị một môn phái lớn gọi La Sát Môn quản lý, lập ra để đối phó quỷ quái Dị Tộc, binh sĩ đa phần là phàm nhân cũng có một bộ phận tu sĩ, tu sĩ dạng này tu vi không cao, đều là Luyện Thể Luyện Cốt kỳ hoặc Luyện Khí bốn tầng trở xuống.
Còn phàm nhân bên trong lại vô cùng hỗn tạp, có binh lính Thương Quốc bị điều động, có lính đánh thuê từ quốc gia khác cũng không thiếu tội phạm lưu đày, bắt ép sung quân.
Ba vạn binh sĩ mỗi một giờ phút đều có người bỏ mạng, bị người mới đến thay thế, bọn hắn chết không chỉ vì quỷ quái Dị Tộc, còn có chém giết nội bộ, bệnh dịch, tự sát.
Ở đây chuyện tự sát rất thường gặp, binh sĩ phàm tục không chịu được cảnh bị áp bức, không chịu được máu tanh tử khí, yếu nhược như bọn họ nếu đi ra chiến trường sẽ là cái chết rất khó coi, chết không toàn thây, vải mỏng bọc thân chôn ba thước đất, cho nên cánh rừng nhỏ phía sau Binh Doanh tồn tại một khung cảnh cực kỳ rùng mình.
Mấy ngàn thi thể lúc nhúc trên cây, có người mới treo cổ tự sát hôm