Đáy lòng mỗi người đều có một địa phương mai táng hết thảy xấu xa trong suy nghĩ, Tuyết Sinh cũng không ngoại lệ, nơi đây dùng để trấn áp Tâm Ma, chôn vùi tà ác, hắn đã từng một lần có cảm giác tương tự, là khi Thiên Nhân xuất hiện mạt sát sinh mạng, khi hắn cõng theo Phong Càn rời bỏ Biên Hoang.
Ngày đó nếu như đầy đủ thực lực hắn nguyện Thí Thiên Nhân, phần diệt phiến thế giới này.
"Lòng ta lại nhúc nhích không biết là vì cái gì!" Tuyết Sinh hoảng hốt thì thào, lặng lẽ thu tay.
Sống tại thế giới cường thực nhược nhục, Tuyết Sinh không đồng tình lạm sát, cũng không hoàn toàn phản đối, bởi ai đó nói: Nhân từ với địch nhân là mồ chôn của chính mình.
Hắn có thể giết nàng nhưng trong lòng hắn vĩnh viễn có một đạo hồng tuyến, lấy đó làm quy chuẩn sinh tồn, kẻ vượt qua hồng tuyến nhất định phải giết, mà nàng chỉ mới đặt chân đến lằn ranh.
Tuyết Sinh liếc mắt nhìn nàng, tâm tình trở về như cũ, trong mắt không còn băng lãnh thấu xương thay vào đó nhiều một chút nhu hoà.
Ánh nhìn mang theo đồng cảm.
Không cần thanh niên áo tím dẫn đường, Tuyết Sinh chủ động đi hướng lương đình, bước chân chậm rãi mà chắc chắn, dáng người thẳng tắp như Tùng, một thân sam y lương bạc đạp lên mấy bậc tam cấp, càng bước càng cao.
Tay áo bồng bềnh nhường gió núi quét qua cơ thể lật tung mấy sợi tóc đen, tóc đen theo gió phiêu diêu bay múa, ánh nắng rơi xuống mái đầu chiết xạ quang mang bảy màu óng ánh.
Như Huỳnh Hoả êm dịu, xua tan nóng bức đang tràn ngập trên phiến thế giới này.
Dưới vầng sáng là một tấm khuôn mặt trắng tinh thanh tú, tóc dài che một bên má, có vài sợi ướt át dính vào da thịt càng tăng thêm ý xuất trần.
Đứng trước lương đình, Tuyết Sinh đạm mạc ôm quyền, hướng ba người bên trong khẽ cúi đầu.
Trung niên tử y để cho hắn cảm nhận được một cỗ uy áp Trúc Cơ mãnh liệt, mà đối phương ăn vận vô cùng xa hoa lộng lẫy, áo lụa màu tím, trước sau Long Phụng Triều Dương thêu bằng chỉ vàng, đầu đội Kim Quan, người gánh chịu được phục sức bậc này chỉ có thể là Đế Vương thiên hạ.
Phục sức xa hoa khiến cho Hoàng Giả chi khí trên người hắn càng đậm, khuôn mặt đao thước như tượng tạc, không giận tự uy.
Trung niên tử y liếc nhìn Tuyết Sinh, mỉm cười gật đầu, trong lòng hắn vô cùng thưởng thức thiếu niên này, không thiếu lễ độ cũng không thừa cốt khí, hết thảy vừa đủ để tạo nên một thiếu niên kiệt xuất.
Tuyết Sinh lấy lễ vãn bối, cho nên chỉ khẽ cúi đầu, không co ro khúm núm, đối mặt cường giả Trúc Cơ thần sắc không hề xuất hiện một tơ một hào dị dạng, đáy mắt trong xanh thanh minh như nước.
"Ngươi tên gọi là gì?" Lão giả bạch phát ung dung nhìn Tuyết Sinh, lạnh nhạt hỏi.
Đối phương đạo bào trắng toát tóc râu cũng một màu trắng bạc, da dẻ hồng hào, dáng người no đủ, tuế nguyệt chỉ đổi màu tóc xanh chẳng thể lưu lại vết tích.
Giống như lão nông nhà bên bình bình đạm đạm.
Tuyết Sinh biết, sở dĩ có biến hoá như vậy bởi vì lão sống tại trong năm tháng quá lâu, tu hành đến mức độ phản phác quy chân, mà mấy chục tên đệ tử La Sát Môn kẻ nào cũng hung tàn bạo ngược, cho nên tiền bối tông môn không thể có bộ dạng của một lão nông nhàn, chỉ sợ còn là Ma Đầu hiếu sát.
Câu hỏi kia để cho Tuyết Sinh cẩn trọng suy xét, trước khi rời nhà Phong Càn từng căn dặn, khi hành tẩu bên ngoài nên hạn chế cho người khác nắm bắt hành tung, hắn hiểu ý Phong Càn, cũng vô cùng đồng tình, bởi hoạ vô đơn chí không ai lường trước được.
"Vãn bối Tuyết Sinh! Ra mắt tiền bối" Tuyết Sinh đạm mạc ôm quyền, hiện tại hắn không có địch nhân cho nên bỏ qua thận trọng thái quá, dù sao ngày sau cũng là người của La Sát Môn không thể lần đầu gặp mặt liền dối gạt.
Lão giả gật đầu, im lặng nhắm mắt, ra hiệu cho Tuyết Sinh lùi về phía sau, nhập bọn cùng đám đệ tử niên trước.
Lúc rời đi, quét mắt nhìn nữ nhân bạch y một cái, hai mắt Tuyết Sinh bỗng nhiên co rút lại, bởi nàng quá kinh diễm, đẹp đến mức để cho người ta hít thở khó thông.
Ánh mắt Tuyết Sinh chỉ quét qua đúng một lần, không dám nhìn nhiều thêm một khắc, bởi nàng giống như Tiên Nữ lạc xuống hồng trần, phàm nhân như hắn không thể khinh nhờn.
Mà nàng tựa hồ gánh tải một toà băng phong vạn năm, rất lạnh, bốn phía không gian cũng vì vậy ngưng thành sương trắng.
Lùi về phía sau lương đình, chờ đón Tuyết Sinh là mấy chục cặp mắt mang theo tâm tình khác biệt, có chán ghét, có đồng tình, có lãnh mạc, cũng không thiếu những đạo mục quang để cho Tuyết Sinh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Là địch ý, chiến ý, sát ý.
Tuyết Sinh không hiểu vì lý do gì người trên thế gian này đều như vậy, bọn hắn chỉ mới gặp nhau lần đầu, chưa từng va chạm hay tiếp xúc, đừng nói chi khúc mắc.
Thiếu niên áo đen đứng lùi rất xa, cách biệt đám người, Tuyết Sinh cũng vậy, chọn cho mình một chỗ tương đối vắng vẻ, nhãn mục rơi phía Nam Giang, đem toàn cảnh thu vào trong mắt, hắn rất thích cảm giác đứng từ trên cao ngóng nhìn thế giới.
Cồn cát vàng óng chạy dọc Nam Giang, giống như một tôn Thái Cổ Thanh Long trên sống lưng mọc ra gai sắc hoàng kim.
Mặt sông tĩnh lặng nhường cho thuyền đò rẽ sóng lướt qua, mà nương dâu phía trên cồn cát đem chân trời nhuộm thành màu xanh tươi tốt, rất hiếm khi Tuyết Sinh nhìn thấy khung cảnh đẹp mắt như vậy, chí ít là ba năm vừa rồi không có.
Viễn Cổ phần diệt, Thần Linh ngã xuống đem theo Tinh Khí Thần của hắn ô nhiễm thế gian, khiến cho rất nhiều nơi đại địa hủ hoá, sinh khí ô trọc, nhân loại không thể tiếp tục sinh tồn, Thiên Công Châu có mấy cái địa phương như vậy, Biên Hoang Cấm Khu tính là một cái.
"Nghe đồn