Ở chỗ này chỉ có ngày đêm, không tồn tại tiết tấu thời gian, Tuyết Sinh biết trời đã trưa rồi, xuyên qua tầng mây mù thật dày có thể nhìn thấy một tầng ô quang đang treo trên đỉnh đầu, sương mù chiết xạ ô quang tạo thành một mảng sáng tròn đỏ rực giống như tai nấm, cái kia chính là mặt trời của ngoại giới.
Mà chém giết cũng đến hồi kết thúc, mặt đất vung vẩy huyết tinh, thi thể la liệt rãi rác khắp chân núi, một mảng Xích Hồng chiếu xuống hoá thành nấm mồ vùi chôn hết thảy.
Đệ tử La Sát Môn cũng có ba người nằm xuống, bị đồng bọn mai táng, trên cơ thể mỗi người ít nhiều xuất hiện vết tích đao kiếm, Tuyết Sinh cũng vậy, thương thế không nhẹ, giờ phút này thở hồng hộc đem ánh mắt lăng lệ quét qua một nhóm mười tên đệ tử La Sát Môn đang ở trên chiến trường.
Tuyết Sinh chưa bao giờ dám đặt lòng tin vào người lạ, hơn nữa đối phương còn là đệ tử một tông môn chủ tu chém giết.
Trước đó cộng đồng tác chiến cũng chỉ lâm thời đối phó tà tu Vận Ách, cho nên không tính là đồng đội chân chính.
.
Mà hắn chưa bái sơn môn, chưa phải đệ tử La Sát.
Ánh mắt dày đậm cảnh giác mang theo hung lệ, Tuyết Sinh thủ vững tư thế, đề phòng đối phương trở mặt.
Trải qua trận chiến vừa rồi bọn hắn cũng sinh ra e ngại, thiếu niên trước mắt thủ đoạn tàn độc, quá mức thị huyết, cho nên không khí song phương có phần kiềm chế.
Mãi cho đến khi thanh niên Phi Phong hướng Tuyết Sinh đi tới, cách ba bước chân bỗng nhiên dừng lại mỉm cười, ôm quyền.
"Tại hạ Tề Dương! Sát Phong Hạ Thiên, không biết tiểu huynh đệ là người của phong nào?" Tề Dương tướng mạo tuấn lãng, cao lớn rắn rỏi, Phi Phong sau lưng tùy ý tung bay, đỏ rực như lửa càng khiến cho hắn trở nên bất phàm, mà thanh âm người này có chút êm dịu chất phác, khác xa với bộ dạng bên ngoài.
Hắn nhìn thấy đối phương đề phòng, cảm nhận được một cỗ sát ý như có như không ẩn hiện, cho nên cách ba bước, đó chính là tôn trọng, cũng đồng thời đảm bảo an toàn cho bản thân.
Cảm thấy đối phương không có ác ý, Tuyết Sinh liếc mắt, thở sâu ôm quyền.
"Tân nhân!" Vô cùng ngắn gọn, thanh âm lạnh băng, hai tay ôm quyền vẫn nắm chặt dao găm lấp ló bên trong tay áo.
Tề Dương nghe được đối phương là tân nhân lập tức nhíu mày một cái, chín tên đệ tử La Sát Môn còn lại cũng nhao nhao biến hoá, bởi hai chữ tân nhân rơi trên người Tuyết Sinh trở nên vô cùng có sức nặng, bọn hắn chưa từng gặp qua người mới nào sở hữu thủ đoạn cùng tu vi kinh khủng như vậy, ba năm trước bọn hắn cũng là thiếu niên, nhưng so với thiếu niên này kém xa một trời một vực.
"Chúc mừng sư đệ!" Tề Dương mỉm cười, chân thành nói.
Tuyết Sinh không hiểu, trầm mặc nhíu mày.
Tề Dương nhìn bộ dạng Tuyết Sinh, lại thấy dao găm lấp ló, đáy lòng cười khổ.
"Có lẽ hiện tại sư đệ vẫn chưa biết đây là một tầng khảo hạch nhập môn?" Tề Dương hỏi.
Tuyết Sinh nhíu mày càng chặt, tất nhiên hắn đã biết, nhưng vẫn chưa hiểu hết ẩn tình bên trong, cho nên trên mặt hiện ra tò mò, lắng tai nghe.
"Không kinh ngạc! Lại có thể trấn định như vậy, thiếu niên này quá mức dị biệt, ở trên người hắn có thứ để cho ta phải học hỏi" Tề Dương giật mình, đáy lòng nói thầm.
Đáng lý, khi biết đây là một tầng khảo hạch vào cửa đối phương phải tỏ ra hoảng hốt, nhưng mà Tề Dương không hề bắt được một tia một hào cảm xúc biến hoá trên vẻ mặt thiếu niên, điều này nói rõ, thiếu niên cơ linh chỉ sợ đã phán đoán ra từ trước, hoặc cũng có thể hắn rất giỏi trong việc che dấu cảm xúc.
"Tông môn chúng ta có cửu phong, tam thiên, tân nhân vừa nhập môn sẽ dựa theo thành tích khảo hạch mà phân loại, tỷ như sư đệ đây, chém giết quá nhiều Vận Ách thành tích nhất định là hạng ưu tú, như vậy có thể trực tiếp tấn thăng nội môn Hạ Thiên".
Tề Dương nhiệt tình giải thích, ngắn gọn nhưng đầy đủ.
Tuyết Sinh lắng nghe, cũng hiểu đại khái.
Cái gì cửu phong tam thiên Tuyết Sinh không quan tâm, nhưng hai chữ nội môn rất có sức nặng, điều này nói rõ trong tông môn phân chia giai tầng đệ tử, nếu như hắn là nội môn tất nhiên thân phận cùng đãi ngộ sẽ cao hơn đệ tử bình thường, kia chính là điều mà Tuyết Sinh truy cầu.
"Chúng ta cũng là đệ tử nội môn, gặp ở đây xem như hữu duyên, sư huynh có vật này tặng ngươi.
.
Thông lệ xưa nay người cũ tặng quà gặp mặt cho người mới, sư đệ không cần từ chối!" Tề Dương mỉm cười, thanh âm chân thành, nói rồi lấy từ túi trữ vật một cái hộp ngọc ném cho Tuyết Sinh.
Tuyết Sinh cũng không từ chối, đưa tay bắt lấy, cầm trên tay cảm giác mát lạnh, đồng thời có một cỗ dược hương nhàn nhạt tản ra.
"Đây là Thanh Trần Đan.
.
Sư đệ đang tu luyện Ma Thiên Thể Quyết?" Tề Dương nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Trước đó hắn nhìn thấy Huyết Khí Hoá Ảnh, cũng cảm nhận được khí huyết đồng nguyên cho nên phán đoán Tuyết Sinh tu luyện Ma Thiên Thể Quyết, mà trong thiên hạ Thương Quốc, Ma Thiên Thể Quyết chỉ có thể từ La Sát Môn đi ra, hoặc Doanh Binh nơi đó.
Cũng giải thích cho hắn, vì sao trên cơ thể thiếu niên lại có bậc ấy sát khí, thêm nữa, thủ đoạn khủng khiếp như vậy.
"Là người Doanh Binh!" Tề Dương nhỏ giọng thì thào, trong mắt có một tia cảm khái.
Mà Tuyết Sinh nghe được ba chữ Thanh Trần Đan mi mắt bỗng nhiên co rút, không kiềm chế được nội tâm dâng lên sóng lớn.
Hắn đi vào La Sát Môn chỉ để truy cầu một viên Thanh Trần Đan, sau nữa là tìm cách chữa trị Kim Đan cho Phong Càn.
.
Hắn biết, Thanh Trần Đan ở trong mắt đệ tử