Ma Thiên Thể Quyết vận chuyển bắt đầu quá trình Phục Cân nhị đoạn, nếu đổi lại là người khác rất có thể sẽ chết sốc vì đau đớn, nhưng từ đầu đã chọn đi theo con đường này, năng lực chịu đựng của Tuyết Sinh viễn siêu thường nhân quá nhiều.
Dược lực của Thanh Trần Đan như một dòng nước ấm nhu hoà thẩm thấu cơ thể, theo khí huyết vận chuyển toàn thân, cuối cùng tụ tập tại Mệnh Môn, Kiếm Môn lộ ra một vệt rạn nứt, đó chính là ám thương mà Lão Y Sư từng nhắc tới, ở dưới Ma Thiên Thể Quyết thúc dục, dược lực ngay tức khắc tràn vào Kiếm Môn hoá thành tinh hoa tiến hành bù đắp những chỗ nứt vỡ, cũng đồng thời cải tạo toàn bộ Mệnh Môn một lần.
Mười hơi thở qua đi.
Kiếm Môn phát ra sắc bén, dần dần hiển lộ một thanh kiếm trong suốt hoàn mỹ không tỳ vết, từng đợt kiếm minh vang lên giống như kích động hò reo, linh khí chứa đựng bên trong ở dưới biến hoá này cũng được thanh tẩy càng trở nên tinh thuần hùng hậu, Tuyết Sinh mơ hồ cảm nhận, đạo kiếm ý của Phượng Hoàng Thiêu Thiên tại Mệnh Môn cùng với kiếm thế nơi thức hải hình như bắt đầu sinh ra một sợi dây liên kết.
Cảm nhận này vô cùng chân thực, chỉ cần tu vi đầy đủ, một khi dung hợp ý kiếm, thế kiếm, đem Kiếm Mệnh Chi Môn giáng lâm nhân gian, hắn có thể một kiếm trảm nguyệt trầm tinh.
Thời khắc này Tuyết Sinh hiểu rõ ám thương trên Mệnh Môn đã được tiêu trừ, nắm bắt thời gian, lập tức tiến hành Phục Cân.
"Xương như kim cương, da thành thiết giáp, cân không thể đoạn, khí huyết thành sông, mắt hoá nhật nguyệt, hồn như tinh thần, thân thể bất hủ!!!" Lẩm bẩm khẩu quyết, chớp mắt này nếm thử Phục Cân nhị đoạn.
Theo như hiểu biết của Tuyết Sinh đối với Ma Thiên Thể Quyết thì pháp môn Luyện Thể này không đặt nặng giai đoạn mà chú trọng quá trình, tỷ như ở Trùng Huyết kỳ, người bình thường sẽ tiến hành xẻ thịt tích huyết một cách chậm rãi tránh việc để lại ám thương cho cơ thể, nhưng Tuyết Sinh chỉ cần một trận chiến Mã Nhạc, ở dưới thương thế trầm trọng, trong thập tử nhất sinh đem quá trình Trùng Huyết nhảy vọt trực tiếp đạt đến Mãn Huyết, giống như vậy, nếu hắn đầy đủ năng lực chịu đựng hoàn toàn có thể bỏ qua ba cái giai đoạn Phục Cân, một lần duy nhất cắt phế tất cả cân nhục, cũng một lần duy nhất Phục Cân bước vào Tẩy Tủy.
Nhưng giới hạn chịu đựng của cơ thể sẽ không cho phép cưỡng chế xảy ra, bởi mất máu quá nhiều sẽ chết, bởi đồng thời cắt bỏ toàn bộ cân nhục cũng chính là cái chết, vậy cho nên Ma Thiên Thể Quyết mới phải phân ra từng giai đoạn nhỏ, căn cứ theo giới hạn mà não bộ có thể chịu đựng.
Dân gian cho rằng cơn đau kinh khủng nhất là thời điểm thai phụ lâm bồn, nó giống như việc hai mươi cái xương sườn đứt gãy cùng một lúc, Tuyết Sinh chưa từng trải nghiệm cho nên không biết, nhưng mà cảm nhận hiện tại, chỉ có hắn mới thực sự rõ ràng.
Đau đớn không gì sánh kịp, đau đến chết đi sống lại, rất nhiều lần đạp vào giới hạn, bước một chân qua lằn ranh sinh tử.
Cả người run rẩy co giật, nhìn thấy cơ nhục toàn thân đang bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt của hắn vùi vào đất bùn cùng lá mục, ánh mắt tràn ngập tơ máu, mang theo chấp niệm điên cuồng.
Một trăm hơi thở trôi qua.
Cũng lúc này từ phía mộ địa có tiếng bước chân vang lên mang theo một cỗ ba động linh lực mạnh mẽ.
"Hắn ra rồi!" Tuyết Sinh thì thào, ở trong cơn đau này hai mắt mờ đi, không còn là tia máu mà hoá thành một mảng xích hồng dữ tợn, hắn biết quá trình Phục Cân đang ở vào giai đoạn mấu chốt, tiếng bước chân càng lúc càng gần, hơi thở Tuyết Sinh bắt đầu chậm lại, đến cuối cùng nhịp tim cũng biến mất, toàn bộ thế giới im bặt.
Người kia tướng mạo trung niên, trường bào xám nhạt, cơ thể bị một cỗ linh khí che đậy cho nên không nhìn rõ diện mục, có điều ánh mắt hắn cực kỳ sắc lạnh, vừa rời khỏi mộ địa lập tức quét ngang bốn phía, từ bước chân, ánh mắt cho đến nhịp thở nói rõ hắn là hạng người hành sự cẩn trọng.
Vốn định đưa tay tháo túi chứa đồ trên thi thể nhưng tròng mắt bỗng nhiên co rút lại, linh khí phòng hộ chấn động mà bản thân hắn cũng theo đó lập tức rút lui.
"Mê Hồn Tán!!" Trung niên thì thào, nhãn mục hiện ra dị sắc.
"Kẻ nào đó đã đến chỗ này! Nhưng đối phương không vơ vét túi chứa đồ còn gieo xuống Mê Hồn Tán, rốt cuộc là có ý gì?" Trực giác nói cho hắn biết ở đây nhất định có khuất tất.
Mục quang lăng lệ, tu vi chấn động đem khí cơ bao trùm bốn phía, trong vòng trăm trượng hắn không hề cảm nhận được sự tồn tại của hơi thở sinh mệnh, lúc này tâm thần mới buông lỏng một chút.
Kiểm tra từng cỗ thi thể, bên trên đều có một lượng Mê Hồn Tán, thủ đoạn này để cho hắn phải nghiền ngẫm, càng quả quyết đã có người đụng tay đụng chân.
"Thời điểm ta xuất hiện đối phương vẫn đang ẩn nấp, nhưng tu vi hắn không cao cho nên bố trí độc phấn hy vọng ta bất cẩn trúng độc, mà hắn nhìn thấy ta đi ra, trên người có linh lực phòng hộ, biết khó mà lui!".
Mê Hồn Tán không thể xuyên qua linh lực phòng hộ, trung niên cẩn thận gỡ xuống từng cái túi chứa đồ, lúc này Tuyết Sinh cũng đang súc thế, hai trăm hơi thở vừa trôi qua.
Hắn bố trí Mê Hồn Tán mục đích chỉ có một, là khiến cho đối phương đề phòng, sinh ra cảnh giác từ đó kéo dài thời gian, Tuyết Sinh không hy vọng Mê Hồn Tán có thể phát huy tác dụng, bởi tu vi cùng thủ đoạn của người kia rất không tầm thường.
Tuyết Sinh chậm rãi súc thế, giống như một quả bóng hơi bị đè nén, chỉ cần chớp mắt bật dậy nhất định bạo phát lực lượng kinh người.
Mà tiếng bước chân càng lúc càng gần, cỗ hơi thở kia tựa hồ đã đến sát bên tai.
"Cái này.
.
Không có Mê Hồn Tán?" Trung niên kinh nghi thì thào, hắn nhìn thấy một cỗ thi thể