Giờ phút này thiên địa nổ vang, mây đen chậm rãi rời bỏ bầu trời, cuối cùng đi về nơi xa, để lộ Thương Khung sáng ngời ở đằng sau, thân thể Tuyết Sinh cũng dần dần khôi phục trở lại, theo bản năng hít vào một ngụm không khí.
Nhưng ngay khi hơi thở chưa kịp đi vào phế phủ thì tồn tại kinh khủng đến cực hạn ở bên trong biển mây trên bầu trời bỗng nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn mặt biển.
Một cái liếc mắt bình tĩnh, mảng lớn hải vực cách Tuyết Sinh mấy chục dặm bỗng nhiên bốc lên sóng lớn ngập trời, phong bạo cuốn ngược, hải lãng quay cuồng dữ dội, Dị Khí cũng vậy, chớp mắt biến thành nồng đập, giống như bị thứ gì đó k1ch thích.
Mặc dù Tuyết Sinh cách rất xa, nhìn không quá rõ, nhưng thân thể không tự chủ được run rẩy mấy cái, tâm thần lay động nổ vang.
Mà Thần Thú kia cũng lập tức thu hồi ánh mắt, ẩn vào mây đen bên trong tiếng sấm cuồn cuộn, tan biến tại chân trời.
Hồi lâu sau khi sóng biển bình tĩnh trở lại Tuyết Sinh mới dám hô hấp, sắc mặt trắng bệch nhìn về điểm cuối đại hải, nơi bầu trời cùng mặt biển vẫn đang bị mây đen chia cắt, trong lòng không khỏi chấn loạn.
Thần Thú này cho hắn cảm giác, gần như là tồn tại vô địch, ngay cả hình bóng đại năng Thiên Nhân ngày trước thấy qua trong trận chiến Mã Nhạc cũng không thể nào sánh kịp.
Một bên là thủ đoạn kinh khủng, bên còn lại chứa đựng Thần Thánh!
Hay Tổ Quy, so với đầu Phượng Hoàng Huyền Vũ này vẫn còn kém rất xa, giống như ấu thú cùng hung thú vậy.
"Nó là thứ gì? Phương hướng kia hình như là U Minh Thánh Địa, Thần Vẫn Chi Khu trong truyền thuyết!" Tuyết Sinh thì thào.
Ngày xưa đọc hết văn thư cổ sử trong thư phòng, tựa hồ nhắc đến một tồn tại gần như ngang hàng vị Thần Minh duy nhất của Kỷ Nguyên trước, còn có truyền ngôn, sở dĩ Thần Minh ngã xuống cũng không nhất định là do thọ nguyên cạn kiệt hay kẻ thù vực ngoại chém giết, bởi Thần Thể của hắn bị thiêu cháy, nước Vô Tận Hải không dập tắt được, mà Tuyết Sinh tình cờ nhìn thấy hắc diễm kinh khủng trên người Thần Thú.
Mặc dù chỉ là liên tưởng, Tuyết Sinh vẫn có chút tin.
Thần Minh rốt cuộc cũng như vậy, không thể nào siêu thoát thiên địa vượt qua Luân Hồi, chỉ sợ Thần Minh thực chất là một cái cảnh giới hiếm người đạt được mà thôi.
"Thần Thú Huyền Hoàng! Bá chủ Phần Thiên Giới!" Tuyết Sinh chấn động tâm thần, một lúc sau thở sâu đè xu0'ng suy đoán này, định khi trở về sẽ hỏi ý Ty Trưởng, truy tìm tài liệu xác định.
Mang theo ý nghĩ như vậy Tuyết Sinh lại đẩy nhanh tốc độ của Hải Chu, hướng Hải Hồ chạy đi.
Rất nhanh, ba ngày trôi qua, Tuyết Sinh một đường cẩn thận thu ngắn hải trình cũng nhiều lần dò xét, cuối cùng xác định không có nguy hiểm tồn tại, lúc này mới dám buông lỏng toàn thân.
Tuyết Sinh suy đoán, hẳn là Huyền Hoàng xuất hiện trong lúc tình cờ xua đuổi đám người chuyên hoành hành cướp giết trên biển, cho nên hắn mới có thể trở về một cách thuận lợi.
Nhưng Tuyết Sinh cũng chẳng dám xem thường, không tiếc Linh Thạch liên tục đẩy cao tốc độ Hải Chu, nghĩ lại, chuyến đi này coi như uổng công, đáy lòng sinh ra rầu rĩ.
"Còn may vẫn giữ được mạng sống! Hơn hết, nhận thức rõ ràng.
.
Thực lực của ta hiện tại so với Trúc Cơ vẫn chênh lệch rất lớn" Tuyết Sinh lẩm bẩm, mấy ngày tích cực tu hành thương thế đều đã hồi phục, chỉ có Mệnh Môn rạn nứt khiến cho hắn vô cùng buồn phiền.
Lộ trình kế tiếp, bởi vì đã tới gần Hải Hồ cho nên Tuyết Sinh cũng không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn, đến khi khoảng cách đi vào bến cảng chỉ còn lại vài hải lý, hắn đã thấy được thuyền bè của ngư phủ qua lại bốn phía cùng với một chiếc Pháp Chu vô cùng to lớn.
Đó là chiến hạm, đang nhanh chóng tiếp cận Hải Chu của hắn.
Tuyết Sinh biết Pháp Chu kia không phải hộ kinh doanh bên trong Vương Gia Thành cho thuê, mà là tư nguyên của La Sát Môn, chuyên tuần tra hàng hải, kiểm soát bến cảng ngăn chặn ngoại nhân đi vào địa bàn tông môn.
Chiến hạm to lớn như dãy núi, đen bóng cứng cáp lộ ra uy thế kinh nhân.
Cái này khiến cho Tuyết Sinh rùng mình, càng thêm cảnh giác.
Thời gian không lâu, theo bọt nước cuồn cuộn trên mặt biển, chiếc chiến hạm kia cuối cùng cũng tới gần, chiếu vào trong mắt Tuyết Sinh.
Thân thuyền to lớn khảm khắc trận pháp, bên trong tản ra chấn động đủ để chấn nhiếp hết thảy tồn tại xuất hiện ở ngoại vi Hải Hồ, bốn phía còn có tám mươi khẩu Tinh Quang Pháo, một khi đồng loạt kích xạ ngay cả Kim Đan cường giả cũng không dám cường ngạnh chống trả, bên trên boong thuyền tử y đệ tử thận trọng đi lại, cảnh giác thăm dò.
Tất cả những thứ này tạo dựng uy thế, cường hãn vô cùng.
"La Sát Môn.
.
Sát Phong.
.
Tuần Hải Ty.
.
Hải Chu phía trước nhanh chóng khai báo thân phận!" Thanh âm uy nghiêm truyền ra.
"Đạo Phong, Ty Chấp Pháp.
.
Nội Môn đệ tử Tuyết Sinh!" Tuyết Sinh nhìn tới, bình tĩnh mở miệng.
Trên chiến hạm của Tuần Hải Ty có hơn ba mươi tu sĩ, rõ ràng đang túm tụm xoay quanh một người, người kia là thanh niên, đạo bào màu xám lay động, ánh mắt như điện mang theo uy áp mãnh liệt.
Mơ hồ có Trúc Cơ chi uy, mặc dù không rõ ràng.
Giờ phút này thanh niên áo xám nhìn vào Hải Chu, trong mắt hiện lên một vòng lăng lệ ác liệt.
"Tuyết Sinh!!" Sau khi Tuyết Sinh báo danh một thanh âm quen thuộc trong chiến hạm vang lên, người đi ra là Tề Dương, hắn mỉm cười gật đầu chào hỏi.
"Đại ca! Kia là sư đệ Đạo Phong gọi Tuyết Sinh.
.
Hắn xuất thân Doanh Binh, cha nói: Phải đối đãi với người Doanh Binh thật tốt!" Tề Dương nhỏ giọng thì thầm bên tai thanh niên áo xám.
Thanh niên mặt không cảm xúc chỉ nhẹ gật đầu.
Tề Dương chắp tay, vui vẻ nhảy từ chiến hạm xuống Hải Chu của Tuyết Sinh, nở nụ cười.
"Tuyết