Trận chiến này cho đến hiện tại nhìn như ác liệt nhưng ai nấy đều biết, kỳ thực chỉ mới bắt đầu mà thôi, chưa bên nào lộ hết nội tình.
Phía dưới ác liệt bao nhiêu thì trên bầu trời càng ác liệt bấy nhiêu, năm đạo quan hoàn liên tục đâm vào nhau khiến cho tầng trời rạn ra.
Sau một tiếng nổ lớn chỉ thấy ba vị Thiên Trưởng bay ngược phía sau phun huyết như mưa, một con Hắc Long bộ dáng dữ tợn giống như từ Thái Cổ đi ra cuốn lấy ba người cắn giết không bỏ.
Tam đại Võ Hoàng chật vật không chịu nổi, ai nấy đều lập tức xuất ra thần thông bảo mệnh.
Một cái Xa Luân màu trắng bạc, một tấm khiên đồng hoen ố, một nửa cánh quạt sắt tàn phá.
Ba cái pháp bảo ngăn lại Hắc Long.
Hắc Long phun ra một ngụm Tử Hoả, lửa này ánh tím nhiệt độ cự cao có thể thiêu đốt vạn vật, ở bên trong Dị Hoả thuộc về thượng phẩm.
Tử Hoả đốt trời xanh.
"Phong Càn! Ta biết ngươi là Võ Tôn, còn không xuất ra bản lĩnh thực sự?" Hắc Long mở miệng nói tiếng người.
"Chưa đến lúc" Phong Càn lạnh lùng đáp.
Xa Luân là của hắn, theo Phong Càn phất tay Xa Luân hướng Hắc Long ầm vang chém tới, pháp bảo hình bánh xe này một đầu sắc dẹt, một đầu là Hoả Diễm đốt cháy, không biết làm từ vật liệu gì chỉ thấy cực kỳ sắc bén hoàn toàn có thể chặt đá phá núi.
Không những vậy tại trung tâm còn có ánh sáng tuần tự luân chuyển hoá thành vô số cổ ngữ mang theo ngập trời khí tức thần thánh.
Xa Luân bị Hắc Long há miệng cắn chặt, Hoả Diễm không thể thiêu đốt được nó, lập tức một nửa cánh quạt sắt mở ra hướng Hắc Long đâm giết, trên đường giết qua càng lúc càng biến lớn cuối cùng trở nên mênh mông như một chiếc chiến hạm không gian đen bóng, cổ lão thê lương.
Tại mỗi một cánh quạt sắt xoè ra đều chứa một tia đạo vị, quạt này không nguyên vẹn chỉ có ba lớp.
Lớp đầu tiên bay tới một chữ "Phong" màu đỏ, lập tức bầu trời ù ù, bát phương hiện ra vô số đầu dây tơ kết thành một tấm lưới lớn hướng Hắc Long phủ xuống, trực tiếp trói buộc không cho phép thoát chạy.
Hắc Long càng vùng vẫy tấm lưới càng xiết chặt, Tử Hoả trở nên vô dụng, những sợi tơ kia không phải vật chất mà là linh khí.
Chưa ngừng lại, lớp thứ hai bay tới một chữ " Trấn" lớn như ngọn núi, nặng nề ép xuống.
Hư không bị ép từng mảng đổ sụp, bát phương dậy sóng.
"Ngươi còn chờ cái gì?".
Hắc Long gầm lên một tiếng, ngay lúc này nữ nhân cung trang mới nhếch môi cười yêu dị, tại hậu phương từng bước đi tới, trùng điệp tàn ảnh chồng vào nhau, miệng phun ra âm thanh bén nhọn ghê người.
"Chỉ vậy cũng không chịu được, uổng công Linh Tôn bồi dưỡng ngươi!" Nàng giận dỗi nói một câu, cánh tay thon nhỏ trắng mịn như ngọc vậy mà bắt lấy tấm lưới linh khí, nâng lên, chỉ dùng sức một chút cũng khiến vô số mắt lưới đứt vỡ bung ra.
Phía đối diện Tống Thanh Thư gấp gáp thi pháp, bàn tay phải tạo thành một cái ấn quyết, ngay lúc đó lớp quạt thứ ba cũng mở.
Chưa để cho Hắc Long kịp xé lưới chạy thoát một chữ "Sát" cực lớn nữa hoá thành một cây Huyết Thương từ bầu trời đâm xuống, những nơi mũi thương đi qua bầu trời đều bị huyết thực hoá thành sắc đỏ.
Không thể ngăn cản, Huyết Thương thế như khai thiên tích địa đâm vào lưng Hắc Long, Hắc Long gầm lên một tiếng bén nhọn, từ lưng có một thứ gì đó quỷ dị giống như máu tươi chảy xuống, chỉ có điều máu này không phải màu đỏ, cũng không phải đen.
.
Màu cam.
"Ngươi làm ta bị thương?.
Hắc Long vùng vẫy rũ bỏ tấm lưới tán loạn đang trùm lấy cơ thể, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư, ánh mắt mang theo ngập trời tức giận, thanh âm vô cùng nhân tính.
Hắc Long lắc mình hoá thành một đám mây đen, tại trong mây đen Song Giác Nhân chập chững bước ra, trên miệng hắn còn có máu tươi.
Hắn vậy mà chầm chậm nâng tay gỡ xuống Huyết Thương đang cắm ngập sau lưng, đưa tới trước mặt ngắm nghía, tán thưởng một câu.
"Thương này không tệ!".
Máu tươi màu cam chảy càng nhiều khiến cho Song Giác Nhân đau nhức, hắn triệt để tức giận, trên người hắc khí càng đậm, tầng tầng lớp lớp cuốn lấy nhau, xoay tròn hoá thành một viên Kim Đan hình con mắt, đen tuyền sâu thẳm không thấy đáy, giống như vừa mới vớt ra từ Thâm Uyên Địa Ngục.
Trong con mắt kia tụ tập tà ác thế gian không gì có thể lau đi, ngược lại muốn ô uế toàn bộ mảnh thế giới này.
Từ bên trong con mắt tản ra một luồng ba động cực kỳ khủng b0', ba động như vậy Trúc Cơ không thể kháng cự.
Tống Thanh Thư tại chỗ thổ huyết.
Tần Thu Nhiên khá hơn một chút, trên miệng hắn chảy xuống một tia máu.
Cả hai lảo đảo bay ngược phía sau, bị Phong Càn bắt lại.
"Ngươi không cần làm bộ làm tịch nữa! Quay về bên Linh Tôn, cùng chúng ta hợp sức giết bọn hắn" Nữ nhân cung trang cười khanh khách, âm thanh rất lạnh, nàng nhìn hai vị Thiên Trưởng đang trọng thương trong mắt loé lên một tia ý vị gian trá.
Tống Thanh Thư sầm mặt, dò xét nhìn Tần Thu Nhiên, ngược lại Tần Thu Nhiên cũng lạnh lùng nhìn hắn.
"Ngươi là chó săn Dị Tộc?" Tống Thanh Thư hét lớn.
"Ngậm máu phun người! Đến giờ phút này ngươi lại nghe Dị Tộc ly gián?" Tần Thu Nhiên phẫn nộ.
Phong Càn một mặt nghi kỵ nhìn hai người, một lúc lâu thở dài lắc đầu, chua chát nói.
"Ta biết, trong các ngươi có một tên là tay sai Dị Tộc, hai hôm trước còn tập kích ta, nếu như không bại lộ nội tình thì ta làm sao có thể chật vật đến mức này? Binh sĩ Doanh Binh dưới kia cũng sẽ không chết nhiều như vậy?".
"Phong Càn! Ngươi! " Tần Thu Nhiên uất ức phun ra thêm một ngụm máu lớn.
"Ngươi nếu biết rõ là ai tại sao không vạch trần trước mặt Doanh Chủ? Đến nước này mới nói ra dẫn đến hiềm nghi khác nào kéo nhau vào chỗ chết?" Tống Thanh Thư mỉa mai chất vấn.
"Hy vọng các ngươi hồi tâm chuyển ý, trận chiến này là vì quốc cảnh, vì bá tánh, không phải vì cá nhân bất cứ ai, không mang tư thù.
.
Các ngươi nhìn xem dưới kia bao nhiêu binh sĩ nằm xuống, thiết huyết như vậy, điên cuồng như vậy bọn hắn xứng đáng được gọi Hộ Quốc Anh Hùng, còn người phản phúc đạp lên thân xác đồng loại để sống.
.
Tiếng xấu ngàn đời!.
Phong Càn lạnh nhạt nói, trong thanh âm mang theo đắng chát.
Sau lưng hắn dâng lên một vầng mặt trời, là Kim Đan Chi Dương.
Mặt trời này sáng như liệt hoả, hào khí bức người, thẳng tắp không ngã.
"Tới đi.
.
Chém giết thoả thích đi, ta tin các ngươi một lần, các ngươi cũng thử tin tưởng nhau một lần" Phong Càn bước ra, Kim Đan Chi Dương trên đỉnh đầu hắn nhô cao, khí thế một