"Mụ nội các ngươi!".
Sau tiếng gầm thét, một cây Thiên Đao đỏ rực như máu phá không mà ra, bạt phần quét ngang thiên địa, gần như chớp nhoáng, dưới sân chỉ còn lại thịt nát cùng vết máu.
Lúc này đám đệ tử đồng loạt biến hoá sắc mặt, nhao nhao hấp khí, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mà Tông Chủ của bọn hắn cũng lật lọng bằng một cái tốc độ khủng b0' cực kỳ, vừa mới nói lời chân tâm cảm động, còn nhìn thấy lão lệ tung hoành tiễn biệt, mới đó thôi.
.
Ngô Lỗi co rút hai mắt, đáy lòng oanh minh một tiếng, hắn đã đoán trước được chuyện này, với tính cách của Nhàn Vân Tử sao có thể dễ dàng thả đám người kia xuống núi, bởi chỉ cần thông tin lộ ra bên ngoài, Nhàn Vân Tông tất định diệt môn ngay trong đêm, nhưng mà hắn vẫn không ngờ tới, đối phương lại hung tàn quyết liệt như vậy.
Đến đây hắn bắt đầu cảm thấy bất an.
"Lão già này.
.
Có lẽ nào muốn phong môn!!" Ngô Lỗi thì thào phán đoán, nếu thật phong môn, hắn rất khó chạy trốn, mà ở lại khác nào chờ chết đâu!
"Hừ! Lọc bỏ một chút sâu kiến mà thôi, toàn bộ đệ tử cùng trưởng lão Nhàn Vân Tông nghe lệnh.
.
Lập tức phong môn, từ giờ phút này trở đi, nội bất xuất ngoại bất nhập, kẻ nào cố ý trái lệnh.
.
Chết!" Tu vi cuồng bạo chấn động bốn phía, thanh âm hoá thành Lôi Đình quanh quẩn sơn môn.
Bỗng nhiên Nhàn Vân Tử liếc nhìn Ngô Lỗi một cái, nhãn mục này sắc như kiếm, lạnh như băng.
"Đại Bá giết rất đẹp mắt.
.
Bọn hắn không có trung tâm, như vậy đáng chết" Ngô Lỗi ôm quyền hét lớn, khi ngẩng đầu lên mồ hôi chảy xuống mang tai, sống lưng lạnh buốt.
Lúc này Tuyết Sinh đã tỉnh, hắn cúi đầu im lặng ngồi tại lương đình bên trong Ty Chấp Pháp, Võng Lượng Hoa ở bốn phía dường như hiểu ý cũng không ồn ào như vốn dĩ, có vài sợi dây leo bám lên lan can, rơi xuống vai áo Tuyết Sinh, tựa hồ vuốt v3 an ủi.
Không phải vì được sống mà vui, hiện tại Tuyết Sinh cảm thấy nặng nề, bất an hơn bao giờ hết.
"Nếu như vì ta mà phụ mẫu cùng Phong thúc gặp nguy hiểm.
.
Vậy Tuyết Sinh chính là tội nhân Thiên Cổ rồi! Bọn họ có mệnh hệ nào, ta sao còn mặt mũi để sống, sơ tâm vỡ nát lấy cái gì làm động lực tu hành!" Tuyết Sinh nhỏ giọng thì thào, lòng hắn quặn thắt giống như bị ai đó bóp chặt, cổ họng cũng vậy, nghẹn đắng, hít thở mà thôi lại khó khăn như thế.
Tuyết Sinh lặng lẽ khom người, hướng bầu trời phía đông chân thành xá lạy.
Ngày xưa từng nghe, Mặt Trời là Thái Dương Loan Giá chở một vị Tiên Nhân dạo chơi nhân gian, hắn xuất hiện là để chiếu sáng, ban phúc duyên xuống thế giới này.
Ở Hùng Thành có một toà Thiên Cung Thánh Viện thờ Kim Ô Cổ Thần, mỗi năm, mẫu thân đều mang hắn theo cùng, đi đốt hương cầu phúc.
Mẫu thân nói: Cung kính với Thần Linh thì mọi hoạ nạn đều có thể tiêu trừ.
Thế nhưng biến cố ập xuống, Tuyết Sinh cho rằng trên đời này vốn không tồn tại Thần Linh, mà nếu có đi chăng nữa thì sinh mệnh phàm tục cũng chỉ rẻ như bèo cỏ, chẳng đáng giá để ngoái nhìn.
"Cầu cho các ngươi bình an!" Tuyết Sinh nhắm chặt hai mắt, chân thành mặc niệm.
"Ngươi tin trên đời có hương hoả, tin thế gian này vẫn còn tín ngưỡng sao?" Không biết từ lúc nào Trần Thanh đã đi tới bên cạnh Tuyết Sinh, bỗng nhiên nhếch môi thì thào.
Tuyết Sinh ngẩng nhìn, lắc đầu im lặng không đáp.
Vị Thần Minh duy nhất vốn là cội nguồn tín ngưỡng, hắn chết rồi cho nên tín ngưỡng phá diệt, Loạn Thế này chẳng còn thứ gì đáng để tin tưởng.
"Ngươi giết người không ít, có ác nhân, hẳn cũng không thiếu người vô tội, vậy thân quyến của họ phải đi khấn vái phương nào? Ta từ ngày mở mắt cho đến hiện tại nhìn thấy quá nhiều đau thương, sinh mạng chết trên tay ta phải tính bằng số vạn, thế nhưng Trần Thanh chưa từng hối hận! Có thể ngươi lương thiện, ngay cả ta cũng vậy, từ thiếu niên đều giống như trang giấy mà thôi, tuy nhiên thời cuộc này buộc chúng ta phải hoá thân Lang Tể, cắn giết thôn phệ lẫn nhau để sinh tồn.
.
Cái gì.
.
Cường thực nhược nhục.
.
Dũng giả vi tôn? Sai! Hoàn toàn sai.
.
Ta có một câu thế này: Người không vì mình trời tru đất diệt!".
Trần Thanh nói lớn bên tai Tuyết Sinh, ngữ điệu bằng phẳng, hùng hồn chấn động.
"Người không vì mình trời tru đất diệt" Tuyết Sinh lẩm bẩm, đáy mắt hắn vốn là một mạt tối tăm, thanh âm này vang lên mang theo một đoàn Hoả Huỳnh, lặng lẽ đốt cháy, soi đường.
"Khoảng thời gian vừa rồi ta đi tìm sư tôn, sư tôn dặn ta phải chiếu cố ngươi.
.
Hiện tại lão già kia đang trong giai đoạn Nhập Phàm, suốt ngày ngao du tứ hải, không thể thu đồ, tuy nhiên trong vòng mười năm ngươi không được bái người khác vi sư!" Trần Thanh mỉm cười, nhỏ giọng căn dặn.
Tuyết Sinh nghiêm túc lắng nghe, đến cuối cùng vẫn mờ mịt không hiểu.
Hắn vốn một tên tiểu tốt Doanh Binh, may mắn đi vào La Sát Môn, đến hôm nay cũng chỉ mới Luyện Khí kỳ, làm sao người khác lại vừa mắt cho được, còn muốn thu làm đệ tử?.
"Nói như vậy, vị sư tôn trong miệng ngươi nhất định có quen biết ta từ trước?" Tuyết Sinh nghiêm túc nhìn Trần Thanh, thì thào hỏi.
"Có cũng như không! Đều là duyên phận" Trần Thanh lắc đầu cười nhạt.
"Lão đầu kia tiêu chí rất cao, nếu không phải Kết Đan hắn nhất định không thu, cho nên cũng đừng kỳ vọng quá sớm, những rối ren trong sinh mệnh của ngươi, chỉ ngươi mới tìm ra được cách để tháo gỡ.
.
Còn chuyện Tử Chủng trên cơ thể, ta tin ngươi đã nhìn ra hung thủ là kẻ nào, tấm Chân Lý Phần mà ngày trước ta đưa, ngươi cứ giữ lại phòng thân, ở đây còn một bộ công pháp, chỉ cần tu luyện đến đại thành, hoàn toàn có thể thoát khỏi ràng buộc của Mẫu Chủng, thậm chí phản sát.
.
Thôn phệ đối phương! Ngươi tự lo liệu đi!" Trần Thanh căn dặn, trước khi rời khỏi lương đình, ném lại một tấm thẻ tre.
Đi ngang qua sân, nhìn thấy Võng Lượng ngoan ngoãn không gào thét đói khát, Trần