Tuyết Sinh năm nay mười sáu, hắn vốn không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, vẫn luôn cho rằng dù là yêu hay hận cũng đều ảnh hưởng đến nhịp điệu tu hành.
Nhưng.
Con người không phải cỏ cây, Tạo Hoá sinh ra lưỡng giới hoàn toàn có lý do, phàm nhân như vậy, mà tu sĩ cũng vậy, nếu không có tình yêu thì lấy đâu bao dung, đâu ra nhân ái.
Tu hành vốn kham khổ cô độc, cầu gì hơn có đạo lữ bên cạnh, đồng hành suốt một đường Sơn Hải.
Hôm nay Tuyết Sinh mơ hồ hiểu, thì ra tình yêu là thế này đây.
Lần đầu tiên gặp mặt, khi ánh mắt chạm vào nhau, trái tim liền rung động lắc lư, phương tâm sẽ đem bóng hình kia ghi khắc, nếu như sâu đậm, có thể vĩnh thế cũng không cách nào quên được.
Vương Hi Nhi vì báo ân, vì cảm tình thiếu nữ sẵn sàng xả thân.
Đó là chân tình.
"Kiếp này đợi ngươi!" Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm, hắn không phải sắt đá, từ một khắc khi Vương Hi Nhi ngã xuống, Tuyết Sinh đã mềm lòng.
Tuyết Sinh thất hồn lạc phách nửa ngày, sau khi mai táng cho Vương Hi Nhi lại dùng Hủy Thi Dịch dọn sạch thi thể đám Dị Tộc trên chiến trường, hắn cũng không đành nhìn lương dân xóm nghèo phơi thây như vậy, bất đắc dĩ đào một cái hố chôn tập thể.
Mang theo tâm tình phức tạp, Tuyết Sinh lặng lẽ quay người rời đi, thế đạo này đem lại tiết tấu bất thường, ngay cả một chút thời gian bình lặng thôi cũng không có đủ.
Bi thương trong mắt Tuyết Sinh nguội lạnh, thay vào đó là một mạt điên cuồng, sát cơ ẩn hiện giống như không thể đè nén, muốn trực tiếp bạo tạc, oanh minh bát phương.
Rời khỏi Thanh Dực Thành, tốc độ của hắn rất nhanh, phía trước truyền tới hàn phong mang theo ý lạnh thấu xương, có một chút bông tuyết xen lẫn bên trong, thậm chí sườn núi nhỏ phía xa còn bị tuyết trắng bao trùm, tạo thành hình thái kỳ lạ, giống như một cánh tay từ mặt đất vươn lên, bám víu hướng bầu trời, mà âm phong trong thiên địa cũng vẽ rồng điểm mắt, hoá tiếng gào thét nức nở thê lương.
Khi Tuyết Sinh đi vào La Sát Môn là Hàn Lộ, đến khi quay trở về đã vào Đại Tuyết.
Thời tiết ở đây rõ ràng không khắc nghiệt như Thủy Vực.
Loại hàn lãnh này thức tỉnh rất nhiều ký ức, nhất là trên đường đi hắn còn bắt gặp vô số xương trắng cùng thi thể rải rác.
Tuyết Sinh quét mắt tứ phương, mục quang bình tĩnh, tốc độ càng nhanh.
Cứ như vậy thời gian trôi qua, đêm khuya đến, khi Hàn Dạ tràn ngập, gió thật lớn, ngay cả tuyết cũng lộ ra lăng lệ, lúc này Tuyết Sinh đã bước vào Mạo Nhi Thành.
Nhàn Vân Tông.
Tuyết Sinh cảm nhận được khí tức của Phong Càn lưu lại, có điều, hình như hắn đến muộn rồi, toàn bộ tông môn, trong ngoài ốc xá đình viện không thấy bóng người, cả một toà kiến trúc bàng bạc dường như bị ai đó nhấc tay lau mất.
"Nhàn Vân Tông" Tuyết Sinh gầm thét, đứng trên bầu trời, hai mắt lộ ra điên cuồng.
Từ thời điểm chém giết cha con Hàn Lăng, Tuyết Sinh đã đem tông môn này ghi vào sổ tử, hiện tại Phong Càn biến mất ở đây, sát niệm trong lòng hắn càng thêm dữ dội.
Tuyết Sinh cẩn thận dò xét, rốt cuộc nhìn ra Nhàn Vân Tông đã di dời, có lẽ sợ hãi chiến tranh.
Rõ ràng Dị Tộc đã từng buông xuống Mạo Nhi Thành, ở bốn phía lưu lại hậu quả chém giết.
Ốc xá sụp đổ, máu đen chảy khắp mặt đường, thi thể chồng thành núi lớn, mùi vị huyết tinh gay gắt tràn ngập trong thiên địa.
Tuyết Sinh quay người, tiếp tục đi xa, lộ trình này hắn không hề che giấu hay ẩn nấp, ngược lại tu vi trực tiếp chống ra bên ngoài, Huyết Quỷ đỉnh lập phun trào sát ý thao thiên.
Đêm muộn, gió tuyết càng lớn, từng mảng từng mảng hoa tuyết từ trên trời quay vòng giáng xuống đuổi theo bước chân Tuyết Sinh, rít gào trượt qua da thịt cùng y phục, gió rét thổi tới nhấc tung đầu tóc, ý đồ chui vào bên trong, muốn đem tóc xanh hoá thành bạch phát.
Tuyết Sinh nhíu nhíu chân mày, rụt rụt vạt áo, có chút cúi đầu, tiếp tục tiến lên.
Cứ như vậy xuyên qua Hàn Dạ.
Đuổi suốt một đêm, cuối cùng hắn thấy được nơi xa xuất hiện một cái sơn cốc hoang vắng.
Đỉnh núi lộ ra, khi ánh mắt chiếu tới có thể nhìn thấy mấy gian nhà gỗ mới dựng, khung cảnh bốn phía cực kỳ thê lương, hình như đệ tử tông môn còn lại không nhiều.
"Nhàn Vân Tông!" Tuyết Sinh trầm ngâm quan sát.
Dựa theo hắn phán đoán thì sơn cốc này chính là địa phương Nhàn Vân Tông chuyển tới.
Hiển nhiên, do hoàn cảnh biến đổi, không phải tất cả mọi người đều có thể thích ứng, nhất là nơi đây ác liệt hơn Mạo Nhi Thành vô số lần.
Tu sĩ ra vào cực kỳ thưa thớt, là một cái tông môn cô đơn tiêu điều, dường như không có bất cứ sức uy hiếp nào.
Nhưng Tuyết Sinh vô cùng cẩn thận, hắn sẽ không để ánh mắt đánh lừa thêm một lần nào nữa, nghĩ như vậy Tuyết Sinh từ bỏ suy nghĩ trực tiếp xuất thủ, hắn muốn quan sát.
Như thợ săn, không thể nóng vội.
"Phong thúc vẫn an toàn.
.
Nhàn Vân Tông giữ người rốt cuộc có ý đồ gì?" Mang theo suy nghĩ này, Tuyết Sinh quay người đi xa, lựa chọn một chỗ hoang vắng ẩn phục quan vọng, cũng tranh thủ thời gian tu luyện.
Ba ngày sau có một nhóm đệ tử Nhàn Vân Tông rời khỏi sơn cốc, Tuyết Sinh thăm dò được bọn hắn ra ngoài tìm kiếm rau dại cùng chút ít thịt thú rừng, nghe nói hiện tại cả tông môn không còn hạt gạo nào.
"Tông Chủ thật quá đáng, hắn là Trúc Cơ kỳ ích cốc rồi cũng thôi, chúng ta vẫn phải ăn cơm, hắn lại nhẫn tâm cắt xén khẩu phần chỉ để nuôi một tên phàm nhân vô dụng!" Trong sườn núi vọng tới thanh âm phẫn nộ.
"Ngươi nhỏ miệng một chút.
.
Ta từng nghe Tông Chủ gọi người kia là Phong thúc, hình như quan hệ không tầm thường đâu".
"Ngươi biết Tông Chủ năm nay bao nhiêu tuổi, người kia mới bao nhiêu?".
Tuyết Sinh lặng lẽ theo sát phía sau, tình cờ nghe được câu chuyện kia, hai hàng mi mắt bỗng nhiên nhíu chặt, đáy lòng lẩm bẩm nói thầm.
"Hắn muốn đoạt của Phong thúc thứ gì đó, có lẽ là Vũ Hoá Kinh, bước đầu dụ dỗ ngon ngọt, nếu không được sẽ