Trong biển tuyết phiêu diêu, mỗi một sợi gió quét ngang giờ phút này đều là đao, sắc bén cực độ để cho người ta lạnh buốt tim gan, cắt xuống da thịt đau đến muốn khóc, nhưng nước mắt vừa trào ra lập tức bị khí lạnh giam cầm, kết thành băng tinh đọng lại nơi khoé, mà tuyết càng thêm vần vũ, như thay người rãi hoa cúc trắng đầy đường, gió thành tiếng kèn Bát Âm.
Thổi khúc tàn tình niệm Hồng Trần.
Ai đem khăn tang treo thương khung!.
Tuyết Sinh đi, rời sơn cốc này, hướng thiên địa bao la, bước chân của hắn rất bất thường, khi cao khi thấp, giày vải vùi sâu trong tuyết trắng đất bùn.
Tuyết Sinh vác Phong Càn trên vai, yên lặng tiến lên, như Mã Nhạc Sơn ngày đó, Phong Càn trọng thương là Tuyết Sinh cõng hắn rời khỏi phiến thế giới điêu tàn, như lúc tiễn biệt, từ giã xóm nhỏ tìm đến La Sát Môn.
Lúc này nhìn lại vẫn cùng con đường, chung một người như vậy, có điều trước kia là ly biệt, hiện tại là tử biệt.
Hắn cảm thấy cả người Phong Càn thật nhẹ, giống bao tải bông, như dân gian nói: Ba phần xác, bảy phần hồn.
Bi thương trong lòng Tuyết Sinh càng ngày càng đậm.
Yên lặng bước vào rừng cây, yên lặng xuyên qua bóng tối cùng mưa tuyết, thời gian chậm rãi trôi đi, đêm tàn, mặt trời lại hiện.
Nhàn Vân Tử lầm lũi theo sau, lòng hắn cũng có bi thương.
Đáng ra hắn không nên như vậy, cả đời chém giết quá nhiều, gặp qua không biết bao nhiêu lần sinh ly tử biệt, có thể hắn nhẫn tâm thẳng tay đồ sát đệ tử của mình, hắn sống vì bản thân, đặt nặng lợi ích, thế nhưng Nhàn Vân Tử cũng giống Tuyết Sinh, nếu bỏ đi hết thảy ác niệm trong lòng, vẫn còn sót lại chút gì.
.
Gọi là Nhân Tính.
Không ai muốn, thế đạo này buộc bọn hắn phải trở nên như vậy, bởi chỉ như vậy mới có thể tiếp tục sinh tồn.
"Phong thúc giờ này hẳn đã gặp Tuyên thúc rồi.
.
Còn có đám Lâm Thiên, các ngươi nhất định phải vui vẻ" Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm.
Ánh nắng rơi xuống đem bông tuyết nhỏ trên lông mày đốt thành nước lạnh, chảy xuôi.
Tuyết Sinh đưa tay lau đi, hai mắt hơi cay.
Hắn cúi đầu, toàn lực phi nhanh, trên đường không suy nghĩ được cái gì, chỉ muốn mang Phong Càn trở về một chỗ, nơi Tuyết Sinh cho rằng là nhà.
Nửa ngày sau Tuyết Sinh bước vào Thanh Dực Thành, xuyên qua lầu đình ốc xá đổ sụp, tới xóm nghèo, ở đó có căn nhà gỗ, một gốc hoè già.
Đến nơi này Tuyết Sinh nhẹ nhàng buông Phong Càn xuống, đỡ thi thể hắn tựa vào tàng cây, hai mắt chuyển hồng, cái mũi ê ẩm, lặng lẽ nhìn trung niên da thịt khô bại dầu hết đèn tắt trước mặt.
Nội tâm Tuyết Sinh tràn ngập bi thương, lấy từ trong giới chỉ một hồ rượu nhỏ, mở nút đặt lên miệng đối phương.
Hắn nhớ, hình như Phong Càn cũng không thích rượu, ngày trước thường ngăn cấm, không cho phép Tuyết Sinh uống quá nhiều.
"Phong thúc uống một chút, trên đường đi bớt lạnh" Tuyết Sinh thì thào rất khẽ.
Rượu vẫy vào vạt áo Phong Càn, đọng trên râu cằm xơ cứng, rớt xuống đất bùn, Phong Càn không uống, ánh sáng trong mắt theo sinh mệnh chi hoả đã dập tắt từ lâu.
Tuyết Sinh run rẩy nâng tay, nhẹ nhàng vuốt thẳng, Phong thúc nhắm mắt rồi, mà bi thương trong lòng hắn cũng không còn cách nào khống chế, nhanh chóng tản ra, bao trùm toàn thân.
Hắn dùng sức nắm lấy hồ rượu, không hề phát giác được tửu hồ đã biến dạng.
Cho đến nửa ngày sau, Tuyết Sinh cắn môi, yên lặng đem hồ rượu đặt ở một bên, ngẩng đầu nhìn trung niên đã vĩnh viễn không cách nào thức tỉnh.
Trong đầu Tuyết Sinh hiện ra khung cảnh bốn năm trước, ngày đầu tiên hắn đi vào Doanh Binh.
Đối phương nhìn hắn, thanh âm nghiêm khắc.
"Muốn sinh tồn trong thế đạo này phải đem gai sắc trồng lên da thịt, nơi tâm có đao.
.
Bằng không, ngươi chẳng thể nào sống nổi quá ba ngày".
Nước mắt từng giọt rơi xuống, thuận theo khoé mắt.
Làm tan máu trên vạt áo, lưu lại vết tích.
Trưởng thành từ khốc liệt, thật lâu hắn không thút thít, có chăng đổ lệ khi Vương Hi Nhi đánh động tâm linh.
Nhưng hôm nay hắn không nhịn được.
Nhìn thi thể Phong Càn rất lâu, cho đến khi sắc trời lần nữa tối đen, hắn đem thi thể cùng tửu hồ chôn dưới gốc cây.
Người Doanh Binh không cần bia, bởi vì không ai đi tế bái.
Nhưng Phong Càn có bia.
Tuyết Sinh ngơ ngác nhìn, cho đến nửa ngày sau, hai mắt nhắm lại, dựa trên gốc hoè, hoảng hốt đi vào mộng mị.
Nhàn Vân Tử nhìn thấy Tuyết Sinh ngủ rồi mới lặng lẽ đi tới trước mộ, không biết lấy từ đâu một bó hương trầm, đốt cháy, cắm xuống mặt đất.
Trong mắt hắn lộ ra phức tạp cùng cảm khái.
Mai này hắn chết rồi, ai dựng mộ bia, ai thắp hương trầm?.
Sáng lên.
Dương quang thuận theo khe hở giữa tán cây rơi xuống, có một chùm nhảy nhót trên mặt Tuyết Sinh, hoà tan đáy lòng hắn.
An ủi đau thương.
Nửa ngày sau, Tuyết Sinh yên lặng mở mắt, nhìn chùm sáng kia, theo ngọn nguồn của nó xem hướng Thái Dương, lại cúi đầu nhìn mộ bia dưới đất.
Chân nhang vẫn còn, tiền vàng thành tro, một vài sợi khói bám lên đất đỏ.
Hắn biết Nhàn Vân Tử đi theo phía sau, một đêm không ngủ ngồi trước mộ bia, coi chừng, bảo hộ cho hắn.
"Phong thúc đi rồi!" Tuyết Sinh than nhẹ, liếc nhìn Nhàn Vân Tử.
"Đời người khó tránh chuyện ly biệt này.
.
Thiếu chủ! Ngươi nuốt bi ai, chúng ta phải sống cho thật tốt" Nhàn Vân Tử cảm khái thì thào, tâm cảnh của hắn hình như biến hoá.
Mà lòng Tuyết Sinh cũng vậy.
Tuyết Sinh khẽ gật đầu, mạnh mẽ đứng lên cúi người thật sâu, đem toàn bộ yếu ớt dằn xuống đáy lòng, cũng đồng thời đem một tia non nớt cuối cùng trong nội tâm mai táng tại đây.
Vận mệnh cho hắn gặp được sợi lửa ấm áp, thế mà lại bị thế giới vô tình này cướp mất, đây là Nhân Gian Bất Trị Đắc, nhưng nhân sinh chi lộ của hắn, Tuyết Sinh vẫn phải tiếp tục đi tới.
Ánh mắt hắn chậm rãi ngưng tụ sắc bén, nhiều ra một tia thâm thúy.
Khí tức dần dần có lại phong mang, sinh thêm một vòng thuần hậu.
"Ngươi từng nói, biết kẻ nào gieo Tử Chủng trên người ta?" Tuyết Sinh đột ngột mở miệng, trong mắt ẩn chứa sâu sắc.
Nhàn Vân Tử khẽ giật mình, câu hỏi này là phương hướng, hắn hiểu tiếp theo bản thân nên làm cái gì, sẽ đi đến chỗ nào.
"Biết một chút, dựa theo tình tiết có thể