Nhàn Vân Tử không có toạ độ chính xác của Hùng Thành, bắt buộc hai người bọn hắn phải chấp nhận phong hiểm đi lại trong nhân gian, mà để tìm kiếm thông tin toạ độ cũng thật khó.
Hiện tại, gặp một toà thành có người sinh sống đã không dễ dàng.
Thủ đoạn của Nhàn Vân Tử khiến cho Tuyết Sinh kinh hãi, từng nghĩ, bản thân phải chăng nên tìm tòi Trận Đạo, có điều suy nghĩ này vừa xuất hiện ngay lập tức bị Tuyết Sinh cự tuyệt.
Hắn đi lên từ sát phạt, lấy chém giết làm thực lực, kẻ như vậy chỉ được phép chủ động trong mọi tình huống, hoặc là xuất thủ chớp nhoáng nhất kích tất sát, hoặc ẩn nhẫn chờ thời, một khi ra tay buộc phải giải quyết đối thủ.
Trận Đạo xác thực thần diệu, hoàn toàn đủ sức lấy yếu thắng mạnh, dùng ít địch nhiều nhưng cũng chứa đựng quá nhiều may rủi cùng phong hiểm, nếu như sơ hở, bị kẻ cao tay nhìn thấu, nhất định vạn kiếp bất phục.
Trận Đạo tồn tại khuôn khổ, người nắm quyền chủ động sẽ không sử dụng trận pháp để giải quyết đối thủ, bởi nó rườm rà rắc rối, rất mất thời gian, thông thường, chỉ khi rơi vào yếu thế mới có thể đem uy lực bộc phát đến mức tối đa từ đó nghịch chuyển Càn Khôn, lật thuyền trong mương phản sát kẻ địch.
Điển hình là trận chiến vừa rồi.
Đường của Tuyết Sinh không phù hợp Trận Đạo, xưa nay cổ nhân từng nói.
"Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh".
Địa phương Tuyết Sinh bị truyền tống tới là một cái thôn trang tách biệt thế tục nằm sâu bên trong Mã Nhạc sâm lâm, rõ ràng Dị Tộc chưa từng quét qua nơi đây, mà hình như bá tánh cũng không biết đến sự hiện diện của kẻ thù, vẫn giữ nguyên nếp sống thường ngày.
Thiên nhiên dang bàn tay rộng rãi che chở cho sinh mệnh, dùng thâm trầm của mình ngăn cản hết thảy nhòm ngó từ giới ngoại.
Tuyết Sinh ưa thích đi lại nơi rừng rậm, vào đây hắn có cảm giác như cá về biển rộng, được tự do tung hoành.
Hai người bọn hắn tốc độ cực nhanh, một đường gào thét phi hành, thâm sơn càng lúc càng mênh mông phát ra khí tức âm u quỷ dị, Tuyết Sinh cực kỳ cảnh giác, Nhàn Vân Tử cũng vậy, kẻ lão luyện như hắn biết khi nào nên thong thả lúc nào cần thiết phải chú tâm.
Mãi cho đến khi Tà Nguyệt lộ ra, chân trời phía đông là một mảng ráng hồng đỏ rực như máu, huyết quang chiếu xuống, máu tươi vấy nhiễm nhân gian, những lúc thế này cần một cơn mưa tuyết xoa dịu, mà Đông Chí năm nay tiết trời quỷ dị thất thường, khi lạnh sẽ là khốc liệt đủ khiến cho phàm nhân chết cóng, nhưng khi nóng bức cũng khô đất cháy rừng.
Tà Nguyệt rất dị, dường như biết chi phối cảm xúc, quan sát nó đủ lâu tâm tình sẽ ngay lập tức sa sút.
Thiên Không màu đỏ, thâm sơn đen huyền, tựa hồ có bàn tay nào đó bên ngoài tinh không lấy tấm vải máu trùm lên khoả lồng đèn, khiến cho ánh sáng phát ra trở nên u ám thê lương không cách nào tả xiết.
Âm phong khô nóng mang theo hơi thở mục bại từ sườn đông Vô Lượng Đại Sơn thổi tới, giống như thanh kiếm gỉ sét ở giữa chiến trường, đâm vào mộ phần mai táng, làm cho chết chóc sống dậy, quỷ dị trở mình.
Trong đêm nghe được tiếng oanh minh quanh quẩn gầm trời, thỉnh thoảng còn có từng trận sóng gợn lan nhanh hoá thành Kinh Lôi lăn lộn tung hoành Thiên Không, Tuyết Sinh biết, kia là dấu vết chiến tranh phát ra từ chiến trường cách nơi này rất xa.
Tốc độ của Tuyết Sinh càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng Nhàn Vân Tử không thể theo kịp, bất đắc dĩ sử dụng Thần Hành Phù.
Tà Nguyệt chiếu xuống, ánh trăng vẩy máu lên cơ thể hai người bọn hắn, nhuộm đỏ đạo bào, nhuộm hồng tóc dài.
Tuyết Sinh không biết bản thân đã đi được bao lâu.
Mãi cho đến khi một toà Cổ Thành rộng rãi ngưng tụ, xuất hiện trong mắt hắn.
Địa phương này Tuyết Sinh chưa từng đặt chân nhưng hình như hắn có nghe qua.
Ở trong điển tịch ghi chép, phía đông Hùng Thành, cách độ ngàn dặm tồn tại một toà Cổ Thành, khi xưa là căn cơ Huyền Băng Cung, vốn dĩ từng rất huy hoàng ở thời kỳ Viễn Cổ, cùng với Vận Ách Đạo Tàng, Thần Vẫn Chi Địa, tôn xưng tam đại Thánh Môn lớn nhất Thiên Công Châu, nhưng hiện tại chỉ còn Vẫn Thần Chi Địa là có thể chống đỡ qua tuế nguyệt.
Vận Ách Đạo Tàng bị diệt, Vận Ách chi tu biến mất khỏi thế giới.
Còn Huyền Băng Cung bởi công pháp đặc thù không thể sinh tồn ở địa phương tràn ngập Dị Khí, buộc phải rời khỏi Thiên Công Châu, chuyển đến một Vực khác bên trong Phần Thiên.
Sở dĩ hiện tại Dị Khí giảm bớt, trở nên tương đối mỏng manh, nguyên do Vẫn Thần Chi Địa tồn tại một kiền Thần Bảo có công năng khu trừ Dị Khí.
Thế giới này ngày xưa vốn không thích hợp cho nhân loại sinh tồn, cả Thiên Công Châu gọi chung là Cấm Vực, không phải Cấm Khu, Cấm Địa như hiện tại.
Người Huyền Băng Cung chủ tu Băng hệ cho nên bố trí trận pháp, thay đổi khí hậu, đem băng tuyết nhốt lại vĩnh viễn.
Trải qua vô số năm tháng tàn tích vẫn còn.
Cổ Thành này cô lập hoàn toàn với thế giới trước mắt, rất phù hợp tiết trời Đông Chí.
.
Có tuyết!.
"Huyền Băng Cổ Thành!" Nhàn Vân Tử ngẩng đầu nhìn, thì thào lẩm bẩm, trong ánh mắt lộ ra kỳ quang.
Tiếp xúc hơi gần, gió tuyết mang theo hàn lãnh lập tức gào thét đâm tới.
Mặc kệ thiên địa ngoài kia thế nào, chỗ này chỉ độc nhất một màu tuyết trắng mênh mông, như là vùng địa cực quanh năm thiếu ánh nắng mặt trời chiều rọi, vạn vật đều bị kết thành băng tinh, vĩnh viễn không thể tan chảy.
"Không ngờ lại có cơ hội nhìn thấy Viễn Cổ Thánh Môn!" Tuyết Sinh nhíu chặt hai mắt quan sát cực kỳ chăm chú, cổ tịch ghi chép quả nhiên không sai.
Tuyết Sinh dẫn đầu, Nhàn Vân Tử theo sau, hành tung của bọn hắn vô cùng cẩn mật, bởi cả hai đồng thời cảm nhận được hơi thở sinh mệnh phát ra từ bên trong Băng Thành.
Rất có khả năng là địa phương Dị Tộc dùng làm nơi trú đóng.
Chậm rãi tiếp cận, cách tầm ngàn trượng đồng thời ẩn thân quan sát.
Đông Chí đang độ chín, tuyết rơi hợp tình.
.
Gió tuyết phiêu diêu vẩy khắp mặt đất, bao trùm toà Cổ Thành vạn năm.
Xa xa nhìn lại, từng toà kiến trúc Cung Điện đỏ thẫm giống như Hồng