Việc Lão Tổ La Sát Môn muốn thu hắn làm đệ tử, Tuyết Sinh đã từng mơ màng nghe một lần, hắn không mấy trông chờ, nhưng nói không có phấn khích là giả.
Tuyết Sinh hiểu rõ, hết thảy vẫn nằm ở tương lai, mà thời cuộc này chứa đựng quá nhiều bất trắc, mang theo vô vàn biến số không thể lường trước.
"Ta lấy tư cách gì? Chỉ là một tên quý tộc phàm tục bị Hoàng quyền nhào nặn, ép buộc phải đạp lên lộ trình này!"
"Tu Chân Hành, ngày xưa vốn không có khái niệm, vẫn nhớ, mộng của ta là chốn quan trường!".
"Cha nói: Làm quan là phân ưu, không phải chăm chăm quyền thế, nên chia sẻ gánh nặng, phân giải u sầu, để cho bá tánh cơ cực có cuộc sống tốt hơn, mơ đến thái bình".
"Nhưng bốn năm qua ta nhìn tận chỗ đen tối nhất trong nhân gian u ám, con người ta sinh ra ngay thời khắc đầu tiên, lúc mở mắt, khi hít thở vì cái gì lại bật khóc đâu? Phải chăng giáng sinh ở Thế Đạo này vốn dĩ là điều bất công?"
"Như vậy.
.
Thái bình chỗ nào?".
"Mà ta, dạo gần đây thường hay nóng lòng, những thứ trước mắt dường như trở nên u ám hơn quá khứ, con đường tu hành càng đi xa càng mờ mịt!".
"Trước năm sáu tuổi ta là ai? Về sau ta sẽ là ai?".
Hàng loạt suy nghĩ lan man không hẹn mà cùng xuất hiện, tuần tự trôi qua trong đầu óc Tuyết Sinh, hắn không ngây thơ đến mức cho rằng Lão Tổ La Sát Môn nhìn thấy tiềm lực gì đó từ bản thân cho nên động ý thu đồ, ngay cả những lần gặp gỡ, những mối quan hệ gần đây, Tuyết Sinh hiểu, không phải là nhân duyên xảo hợp.
Trần Thanh đối tốt với hắn, có thể mang mục đích khác, nhưng miễn sao tâm ý của đối phương là chân thành thì Tuyết Sinh cũng sẽ dùng chân thành đáp trả.
Nhàn Vân Tử cam nguyện đem Đạo Thề Hoành Nguyện kết nối số mệnh, nếu không có tư tâm tại sao phải làm như vậy?.
Thế gian này có thể đã từng rất tươi đẹp nhưng hiện tại khác nhiều, sẽ không tồn tại lòng tốt miễn phí, không có chân thành miễn phí.
Hết thảy suy nghĩ trôi qua trong khoảnh khắc, là một giây thất thần, hiếm khi nào Tuyết Sinh mất tập trung trong lúc chém giết sinh tử.
Tâm tính của hắn ổn trọng, cho nên ngay lập tức bình tĩnh trở lại.
Trước mắt, Minh Linh Ấn đang điên cuồng luyện hoá lốc xoáy sương mù do nữ tử Đông Gia biến ảo, mảnh sương mù này vô cùng táo bạo, có điều nó đang kịch liệt giãy dụa, bị một cái Quỷ Khẩu to lớn thôn nạp cắn nuốt.
Không cách nào phân rã tán đi, từ bên trong phát ra tiếng gầm rống thảm liệt.
Minh Linh ấn toàn lực luyện hoá, đem tinh hoa truyền thẳng vào cơ thể Tuyết Sinh, trước tiên là Đan Điền chấn động, cùng lúc này đầu óc Tuyết Sinh tê dại, hắn cảm nhận được Thôn Hồn Kinh đang bắt đầu lột xác.
"Hồn là vạn vật chi Linh, thân ta như Hoả Lô, Sát Hoả Thôn Hồn luyện hoá vạn vật".
Nhận thấy Minh Linh Ấn có thể k1ch thích, khiến cho Thôn Hồn Kinh lột xác, Tuyết Sinh vui mừng phát điên, gầm nhẹ tụng niệm khẩu quyết.
Trong mảnh sương mù kia chứa đựng đầy đủ Tinh Khí Thần của một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lực lượng cực kỳ bàng bạc cũng vô cùng tinh thuần.
Trong thoáng chốc cả người Tuyết Sinh hoá thành động khẩu, sương mù bốn phía qua Minh Linh Ấn bị thanh tẩy thành ngũ thải kỳ vân.
Giờ phút này hào quang chấn động xung quanh cơ thể Tuyết Sinh, trên đầu có một cái Hoàng Tán kinh diễm mờ ảo ngưng tụ, mà tu vi của hắn đang điên cuồng kéo lên.
Như mưa xuống động sâu, như cát nhập sa mạc vậy, cảm giác lớn mạnh khiến cho Tuyết Sinh kích động run rẩy, theo thời gian, hơi thở của hắn càng thêm thâm trầm, vô cùng khủng b0'.
"Muốn đột phá rồi!" Hai mắt loé lên tinh mang, Tuyết Sinh thì thào, hắn biết chỗ này không thích hợp để đột phá Trúc Cơ.
Nghĩ như vậy, nhãn mục lộ ra hung ác, Thôn Hồn Kinh vận chuyển cực hạn, Đan Điền trương lớn, dưới sự thôi thúc của Minh Linh Ấn, cơ thể Tuyết Sinh giống như một cái hồ chứa, còn toàn bộ Tinh Khí Thần của nữ tử Đông Gia chính là rạch dẫn, cũng là nguồn cội.
Vài hơi thở.
Thôn Hồn Kinh dẫn đầu đột phá, trong não hải Tuyết Sinh đột ngột vang lên một đoạn khẩu quyết.
"Nhân sinh bách niên, như nhược nhất mộng"
"Đại đạo mênh mông, duy ngã độc hành".
Đây là Thôn Hồn có linh, ấn ký bên trong cơ thể, hôm nay chủ động lột xác, câu kia là một tầng ý cảnh, không hề nhắc tới thủ đoạn tu hành.
Tuyết Sinh thì thào lặp lại.
Gần như ngay lập tức Đan Điền của hắn hoá thành một cái Thanh Đồng Cổ Đỉnh, bên ngoài rải rác cổ ý mang theo dấu vết tháng năm.
Cổ Đỉnh bốn chân vững vàng như núi, thân có hai quai, nắp hình chóp nhọn, phía trên là Long Truy Nguyệt Hổ Truy Tinh vô cùng tinh xảo, cực kỳ Thần Thánh.
Hai tay ấn niệm, pháp quyết từ miệng thốt ra, liên miên bất tuyệt.
Cổ Đỉnh Đan Điền chấn động, nắp đồng trượt xuống, giờ khắc này một đạo lực hút kinh người bộc phát, chớp mắt, toàn bộ sương mù lốc xoáy cùng hết thảy dư lực bên trong trận pháp đều bị hút vào.
Tiếng gào thét im bặt, Tinh Khí Thần của nữ tử Đông Gia bị luyện hoá triệt để, ngay cả mảnh vỡ linh hồn cũng không thể chạy thoát.
Đan Điền Tuyết Sinh cắn nuốt toàn bộ tu vi tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đây là diệu dụng của Thôn Hồn Kinh, nếu như đổi lại là tu sĩ khác nhất định no bạo, dẫn tới nhục thân phá toái.
Quỷ Khẩu trở về, Minh Linh Ấn nhập vào da thịt, theo Thôn Hồn Kinh đột phá thì tu vi Linh tu của Tuyết Sinh cũng đạt đến một giới hạn kinh người.
Không phải Khai Quang viên mãn, dường như gỡ bỏ một loại xiềng xích nào đó bên trong cơ thể, khiến cho cảnh giới Khai Quang mười tầng vẫn chưa là cực hạn, tiếp tục tiến lên.
Khai Quang mười một tầng.
Khai Quang mười hai tầng.
Lúc này cả người Tuyết Sinh vặn vẹo, Đan Điền cũng vậy, táo bạo vô