Thiên đế thở dài:"Hầy....Thật ra từ lâu ta đã biết Chiến Thần vẫn còn rất yêu cô nhưng trong chuyện tình của hai người ta cũng có phần lỗi.
Chính ta là người đã bắt Chiến Thần cưới Phượng Hoàng thánh chủ và quên đi cô, ta đã quá hà khắc với Chiến Thần khiến ngài ấy không tiến cũng không thể lùi được, cho tới tận bây giờ ta cũng cảm thấy có mấy phần ái nái..."Nghĩ đến việc Chiến Thần vẫn còn nhớ tới bát canh nhân sâm, ta liền vô cùng xúc động rồi ngắt lời Thiên đế:"Chiến Thần và ông đã giao dịch với nhau thứ gì?"Thiên Quân lắc đầu rồi nói với ta:"Chiến Thần đã nói, nếu như bổn quân cho cô một lần toại nguyện được ngồi trên chiếc ghế ngọc này, giúp cô hiểu ra chân lý của cuộc sống thì thời khắc cô nhận ra cũng chính là lúc Chiến Thần sẽ gánh lấy cái chết để đền tội cho cô.""Cái gì? Vậy bây giờ Chiến Thần đâu?""Tử Tiên Đài đã giáng xuống 200 đạo thiên lôi, đó chính là hình phạt mà đáng ra cô phải nhận cho những chuyện ác mà ngươi làm, có lẽ...thời khắc ngươi ngồi lên chiếc ghế đó thì cũng là lúc Chiến Thần ra đi rồi."Lời nói của Thiên Quân như sét đánh thẳng vào tai ta, ta hốt hoảng đứng dậy, bỏ mặt tất cả mà chạy thật nhanh đến Tử Tiên Đài trong làn nước mắt đầm đìa.
Khi đến nơi, ta chỉ còn thấy một Chiến Thần quỳ gối ở đó, ông ấy không còn dây xích trói nữa, chỉ có mỗi Chiến Thần ở đó mà thôi, ông ấy gục đầu xuống, giọt máu vẫn còn vương trên khóe môi và nước mắt dường như vừa ngừng chảy.
Cảnh tượng đó khiến tim ta cứ mỗi bước đi lại như nhói lên từng nhịp.
Và rồi khi ta chạm vào người Chiến Thần, một cảm giác lạnh tanh khó tả, ngài ấy đã chết rồi! Ta thổn thức không nói lên được lời nào, lòng ngực đau như cắt khoét, tim thắt chặt, một lời khó diễn tả nổi.
Ta quỵ gối xuống, ôm Chiến Thần vào lòng mình rồi hôn lên khóe mắt ông ấy, khóc nức nở:"Khổ cho chàng rồi Mạc Phong, ta hiểu ý của chàng rồi...Bây giờ ta đi cùng chàng, đến nơi đó chàng và ta sẽ cùng nhau vui đùa giống những ngày tháng mà ngươi còn trẻ, bây giờ chàng già rồi, ta cũng đã già...!Chúng ta đều đã già..."Nước mắt ta dâng trào và rồi ta lấy biến Vạn Sát kiếm ra.
Cầm Vạn Sát kiếm trên tay, ta lại hôn lên mái tóc đã bạc của Chiến Thần, người nam nhân này chẳng khác gì một đứa trẻ cả đời bị gò bó vì hai chữ "gia tộc" nhưng cuối đời lại hối hận vì một chữ " tình".Ta lại tức tưởi mà ôm chặt lấy ngài ấy.
Ta chẳng thể gào thét được như khi mất Đại Lục, có lẽ là vì quá đau, đau còn hơn cả ngày kiếm xuyên tim nên rỉ máu trong lòng.
Đầu tiên là bạn đồng hành ra đi, bây giờ lại đến mục đích sống của ta mất rồi, hai thứ quan trọng nhất, hai nam nhân ta yêu nhất đều chết vì ta.
Còn gì để ta lưu luyến thế gian này nữa đây? Đấu cũng đấu rồi, chiếc ghế của Thiên đế cũng ngồi rồi, nhưng tại sao giờ ta không thấy vui? Tại sao? Càng nghĩ đến tim ta càng đau.
Gương mặt Chiến Thần gầy gò, tiều tụy nhưng có lẽ ngài ấy đã mãn nguyện, đã vui vẻ, chỉ còn ta trên cõi đời này là cô độc mà thôi! Lặng lẽ đôi môi lạnh, ta hôn lên môi Chiến Thần, hàng nước mắt rơi xuống.
Phóng tấm mắt ra xa, binh lính của ta đã thua rồi, vậy thì ta còn mặt mũi nào sống để bị đám người Thiên tộc trừng phạt? Nên, đúng là đã đến lúc chết rồi:"Chúng ta đi thôi."Nói rồi, ta không do dự chút nào cầm Vạn Sát kiếm cắt thẳng vào cổ mình một nhát.
Ngay lập tức, ta ngã xuống, Chiến Thần cũng ngã lên ngựa ta.
Ánh mắt này nhìn lên bầu trời của thiên hạ rồi lại nhìn sang bầu trời từng là của ta, được chết trong hoàn cảnh này đã quá mãn nguyện rồi.Coi như đã hết đau khổ kiếp này, ta nắm chặt lấy tay Chiến Thần rồi thanh thản mà trút hơi tàn, chưa bao giờ ta cảm thấy vui như bây giờ, nó giống cái cảm giác chớm nở mối tình đầu vậy, rất trong sáng...!Ta cảm nhận được cái chết đang đến...cái chết rất đẹp, thật sự rất đẹp!....Sau khi Hàn Hàn tự sát được một lúc thì Thiên dế đến, nhìn thấy cảnh tượng này Thiên đế đã rơi lệ.
Một mối tình đẹp đáng lý đã được viên mãn từ mười hai vạn năm trước nhưng kết quả lại là đau đớn thế này đây.
Nếu không phải do người Thiên tộc ngăn cản thì liệu thảm kịch vạn năm qua có xảy ra không? Liên Hàn Hàn chết rồi, Chiến Thần cũng đã chết, họ chết cùng nhau như liệu ở nơi hưng không ấy có đến được với nhau không? Rõ ràng là khắc cốt ghi tâm nhưng nửa đời oán hận, rõ ràng là yêu thế mà cả đời tranh đoạt.
Có đáng không?Hàn Hàn chết đi, đôi mắt mà Tiểu Văn cho cô liền quay về chỗ chủ cũ.
Tiểu Văn lúc ấy vẫn còn đang ở một nơi thanh vắng uống rượu buồn phiến về cuộc đời mình.
Nhưng khi hắn nhận ra ánh sáng đã trở về với mình, hắn không vui mà bỗng nhiên lại hoảng hốt.
Có lẽ hắn biết rằng đã có điềm chẳng lành.
Ngay tức khắc, hắn lần theo kí ức cuối cùng trong mắt mà Hàn Hàn nhỉn thấy để chạy đến Cửu Trùng Thiên.
Ngay khi chứng kiến cảnh Hàn Hàn trong vũng máu nằm cạnh Chiến Thần trên nền gạch Tử Tiên Đài, hắn như một kẻ điên dại chạy tới hất đẩy những thiên binh đang cố đem xác họ đi, hắn ôm lấy Hàn Hàn, lay mạnh và hai hàng lệ cứ tuôn, vẻ mặt hốt hoảng đó khiến ai cũng phải đau xót.
Thiên đế thấy vậy nên ra hiệu cho thiên binh không đến gần hắn.
Tiểu Văn vừa ôm Hàn Hàn vừa gào thét:"Tại sao các người lại giết nàng ấy? Tại sao hả?”Thiên đế nhìn hắn lắc đầu tiếc nuối:"Là Chiến Thần đã chọn chết này để cho Liên Hàn Hàn hiểu ra mọi chuyện.
Cô ta sau khi thấy Chiến Thần chết liền vì đau lòng mà