Trong lúc cận kề cái chết ấy, cô cảm giác được mình đang đi lang thang khắp nơi nhưng xung quanh đều toàn màu trắng xóa.
Lối đi đó đến vô tận không có lối thoát, chẳng có thiên đàng, cũng chẳng có địa ngục mà chỉ toàn một nỗi cô độc.
Cô đã đi như thế rất lâu, cho đến khi có một giọng nói gọi cô:"Hàn Hàn, nàng làm ơn tỉnh dậy đi! Tại sao lại ra nông nỗi này chứ! Nàng mau tỉnh lại đi!"Lần này cô không nghe lầm nữa đâu, lần đầu nghe cô đã nhận ra đó là giọng của Tiểu Văn.
Nghe tiếng hắn khiến cô từ từ rời khỏi giấc mơ day dẳng.
Cô vẫn còn sống, tay phải của cô cử động nhẹ.
Lúc này Tiểu Văn ngồi bên cạnh liền mừng rỡ reo lên:"Cảnh Khang! Hàn Hàn tỉnh lại rồi!"Tiếng chân của Cảnh Khang hối hả chạy vào, hắn đó chạm vào người cô làm cô giật mình cử động người một chút nhưng ê buốt khôn cùng, hình như cả người của cô đều đang rất đau.
Sau đó một lúc thì có giọng của Cảnh Khang cất lên:"Sức khỏe Hàn Hàn đã ổn định rồi.
Cánh tay trái cũng không còn chảy máu nữa."Nghe xong, cô liền bật cười giống như không tin mình bị thành ra tới mức này mà vẫn còn sống.
Cô mất một lúc mới dám tin và rồi lại đưa tay phải của mình lên cố nắm tay Cảnh Khang lại, cô muốn nói rằng hãy giúp cho cô chết đi, cô đã không còn gì nuối tiếc nữa rồi.
Cảnh Khang thấy cô như vậy liền nói:"Ta và Tiểu Văn đều không muốn nhìn cô chết.
Bây giờ cô ra nông nỗi này rồi thì hãy cố mà trân trọng sự sống."Hắn bỏ tay cô ra và rồi đến lượt Tiểu Văn nắm lại, hắn bắt đầu xúc động hôn lấy tay cô:"Hàn Hàn, dù có thế nào ta vẫn sẽ không để cho nàng chết.
Nàng tuyệt đối phải cố gắng sống."Cô thở ra một hơi dài, có lẽ là bất lực rồi chạm tay vào vai trái của mình.
Cánh tay trái thì mất rồi, cơ thể cô bây giờ chắc hẳn là đầy những vết hằn đáng sợ do ma linh để lại, da sần sùi như bị bỏng nặng vậy, đã thế còn có rất nhiều vết sọc đen nhô lên chẳng khác gì vảy.
Bản thân cô cũng từng chứng kiến người bị trường hợp như mình nên cô cũng có thể tưởng tượng ra mình đang chẳng khác gì một con quái vật.
Cô buồn bã nghiêng người lại, Tiểu Văn nhìn cô với cặp mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói:“Nàng làm ơn đừng như thế nữa.
Trái tim này của ta không gánh nổi thêm việc mất nàng lần nào nữa đâu.Ta không muốn xa nàng, ta sẽ ở bên nàng cho dù có chết ta cũng không buông tay nàng.
Ta chỉ cần nàng ở cạnh ta mà thôi, Hàn Hàn…"Cô thẩn thờ nằm yên đó.
Trớ trêu thay! Mạng cô quá lớn, chết cũng chẳng yên.
Thêm một lần dạo trước cái chết, cô vẫn muốn chết lần nữa.
Những chuyện về Ma Phong hôm đó cô không muốn nhắc lại nên sự việc cứ như vậy mà qua đi, Tiểu Văn cũng biết điều tuyệt nhiên không hỏi.Qua hôm đó, buổi tối, trong lúc Tiểu Văn lo nấu nước cho cô tắm, cô liền đi tìm Cảnh Khang vào phòng hỏi chuyện.
Vừa ngồi xuống, cô viết vào tờ giấy đã chuẩn bị sẵn những câu để hỏi hắn:"Tại sao ta được cứu?"Cảnh Khang liền đáp: “Chuyện cứu người là chuyện của đại phu.”Ta lại hỏi hắn:"Thế làm sao đám ma linh chịu tha cho ta?"Cảnh Khang im lặng không nói lời nào mà đi ra ngoài.
Hắn kì lạ như vậy là đang có chuyện giấu hay sao? Cô không tin tưởng Tiểu Văn sẽ chịu nói thật nên mới hỏi hắn mà hắn lại như thế là sao đây?Từ hôm đó Cảnh Khang vẫn ở lại nhà cùng ta và Tiểu Văn nhưng hắn không nói năng gì cả, bắt mạch cho cô xong hắn lại bỏ đi ra ngoài, một cái gọi tên cũng không.
Còn về phần Tiểu Văn, hắn vẫn đối xử rất tốt với cô, bây giờ ta mất đi một cánh tay, chuyện gì cũng không tiện làm, từ tắm rửa, chảy tóc, rửa mặt hắn đều giúp cô, có nhiều lúc cô cáu bẩn tỏ thái độ không tốt nhưng hắn vẫn chịu đựng không nói gì cả.Được thêm ít ngày, Hàn Hàn dần khỏe lại, cô tập làm quen với chuyện chỉ còn một tay phải yếu ớt cho bị cắt gân năm xưa Mặc dù không chết như ý muốn nhưng cũng trả được thứ nợ Ma Phong nên cô cũng khá thoải mái.Một tối nọ, trong lúc Tiểu Văn đang đút cháo cho cô ăn như mọi ngày thì đột nhiên cô bị sặc.
Tiểu Văn vội lấy nước cho cô, lúc này hắn đưa bằng cả hai tay, Hàn Hàn cầm lấy ly nước thì vô tình chạm vào đốt ngón tay ngắn bất thường doo bị cắt lìa của Tiểu Văn.
Giây đầu chạm vào cô đã thấy có điểm kì lạ, Tiểu Văn cũng rút tay lại nhanh nên làm cô càng nghi ngờ hơn.
Nhưng cô tự hiểu mình có hỏi hắn cũng không nói rõ nên muốn âm thầm điều tra.Ngay trong khuya hôm đó, đợi lúc nửa đêm Tiểu Văn đã ngủ say, Hàn Hàn ngồi dậy đi khỏi giường đến chỗ sàn Tiểu Văn đang ngủ.
Cô âm thầm mò tay vào trong chăn, nắm lấy tay hắn để kiểm tra.
Đến khi kiểm tra tới bàn tay bị cắt mắt ngón trỏ cô mới ta hỏa giật mình đứng bật dậy.
Cô không dám tin Tiểu Văn chăm sóc cho cô suốt mấy ngày nay trong tình trạng mất ngón tay như vậy.
Mặc dù không rõ vì sao có sự việc này, nhưng cô vốn thông minh nên cũng ngờ ngợ ra là hắn vì cứu cô mà làm vậy.
Lúc này cô thật sự khâm phục hắn rồi, nể sợ kiên định và khả năng chịu đựng phi thường của hắn.
Tự bản thân nghĩ lại, cô còn nhận thấy mình không bằng một gốc của hắn.Tình cảm mà cô dành cho Chiến Thần là mùa xuân ấp ấm, còn tình cảm dành cho Tiểu Văn chính là mùa đông.
Cô thì lạnh giá với hắn nhưng hắn càng bên nhau và yêu cô sâu đậm, một phút giây bên nhau mà tâm can tan nát, nước mắt thay cho vị ngọt.
Tình yêu của