Một buổi trưa nọ như thường ngày, Hàn Hàn tỉnh giấc sau giấc ngủ dài từ tối qua.
Cô vừa ngồi dậy thì Tiểu Văn cùng lúc cũng đem cơm vào như can sẵn giờ vậy.
Nhìn thấy hắn vẫn chu đáo đem cơm đến, cô có chút gì đó nghẹn trong lòng không giải tỏa được.
Hắn đỡ cô đi lại bàn ngồi rồi đưa nước bạc hà cho cô sút miệng.
Cô cầm lấy bát nước đó nhưng ánh mắt vẫn châm châm nhìn vào những đường nét trên khuôn mặt của Tiểu Văn.
Trong lòng cô cảm thấy mắc nợ hắn quá nhiều, lúc trước thì hận hắn vì rất nhiều lý do, nhưng cho tới hôm nay lại chẳng còn hận như trước.
Chuyện quá khứ đều đã qua rất lâu rồi, mọi thứ đều tan biến theo thời gian vậy mà hắn từ kiếp trước đến kiếp này vẫn khư khư một lòng không có chút lung lay.
Cô thật sự rất nể phục sự kiên trì và tình cảm của hắn.
Ngậm một ngụm bạc hà mát, cô đảo đều trong miệng rồi nhổ ra chậu mà Tiểu Văn đặt sẵn.
Sút miệng xong, cô nhìn lại bàn ăn định hôm nay tự dùng đũa ăn thì lại bị Tiểu Văn hớt tay trên gắp thức ăn đưa lên miệng cô trước.
Mặt cô từ nãy tới giờ đã nghiêm nay càng nghiêm hơn nữa, hắn nhìn thấy nét mặt đó liền tưởng mình đã làm gì đó sai, vội vã gấp miếng khác đưa lên.
Trong khoảng thời gian hắn cố lựa món vừa lòng cô thì cô cũng đã nhìn ra được sự dịu dàng, ân cần bấy lâu nay trong ánh mắt của hắn.
Chẳng phải là bắt đầu có tình cảm với hắn nhưng cô lại dần chấp nhận tình cảm của hắn rồi.
Đầu cô lúc ấy lóe lên một ý tưởng nhưng không nói ra mà chọn tiếp tục giữ thêm một thời gian nữa.
Nghiêm nghị một hồi, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng ra ăn một miếng rau.
Tiểu Văn nhìn thấy cô chịu ăn bất giác cười tươi roi rói híp cả mắt, nói:“Nàng ăn trông dễ thương thật đó! Đút cho nàng ăn mà nàng cứ dễ thương thế này ta làm sao mà chịu được! Ha ha ha.”Hàn Hàn không biết mình dễ thương chỗ nào, ngay chính cả bản thân cô từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy mình dễ thương vậy mà chỉ có hắn là nhìn ra thôi.
Mặc kệ hắn có nói gì, cô vẫn gì nét mắt lạnh tanh của mình.
Hắn đút cho cô thêm vài miếng nữa, thúc giục cô ăn thật nhiều vào nhưng cô ăn vài miếng đã chán, liền liên tục né tránh chẳng khác gì trẻ con tránh ăn cơm mẹ đút.
Hắn cũng cực lực lắm, lần nào cũng năn nỉ mỏi cổ mới đút được cho cô một chén cơm, tâm huyết của hắn đối với cô quả thật rất lớn.Mất đến 1 giờ Hàn Hàn mới chịu ăn xong một chén cơm, ăn rồi cô lại bắt đầu ngáp dài.
Biết cô lại muốn ngủ nên Tiểu Văn dìu cô lại giường, cô ngã lưng xuống nhắm mắt, hắn vội kéo chăn đắp cho cô.
Nhưng chính vào lúc này, ở ngoài cửa đột nhiên có tiếng người ồn ào.
Chớp mắt một cái,Tu Lệ nhiên xuất hiện như một cơn gió chạy tới thẳng giường của Hàn Hàn.
Hàn Hàn giật mình bật ngồi dậy, mắt ngơ ngác nhìn chiếc bụng hơi to ra bất thường của Tu Lệ.
Tiểu Văn đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, vội hỏi:“Tu Lệ, cô làm gì xông vào đây vậy?”Tu Lệ trong có vẻ rất bực tức, cô ta hừng hực sát khí hết nhìn Tiểu Văn rồi nhìn lại Hàn Hàn, sau đó ngùng ngoằng giẫy giụa khóc trong bất lực, nói:“Ta có thai rồi! Ta không biết đâu, cô đền cho ta!”Hàn Hàn nghe câu này liền tỉnh ngủ luôn, cô tròn mắt nhìn Tu Lệ, đang bán tính bán nghi thì cô ta lại nói:“Cái thai này là ta của Trác Liên đó! Cô nói con trai cô ngoan lắm, ngoan tới mức hôm đó ta đang ngủ hắn tự chạy vào rồi làm ta có thai rồi.
Ta bắt đền cô, cô phải lấy lại công bằng cho ta.”Nghe xong, Hàn Hàn không biết nên vui hay nên buồn, mặt mũi cũng trở nên khó coi.
Trong lòng cô lúc này hơi có chút bất ngờ về đứa con trai của mình nó vậy mà dám chui vào phòng làm người ta có thai, cô cũng bất ngờ vì Tu Lệ dày dặn kinh nghiệm như thế mà vẫn bị một thằng nhóc lừa gạt.
Giữa lúc này, Trác Liên bỗng xuất hiện đi vào phòng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc làm Hàn Hàn có chút lo lắng.
Đi tới trước mặt cô, Trác Liên bất ngờ quỳ xuống, gập đầu, nói lớn:“Mẫu thân, còn xin lỗi, là con phá hỏng thanh danh nhà ta.
Con ở đây gập đầu ta tội với người.”Hàn Hàn ngơ ngác, chân vội bước xuống giường định đỡ con trai đứng lên thì Tu Lệ đứng bên cạnh bắt đầu lại tức tởi vừa khóc vừa đạp chân vào lưng của Trác Liên, mắng:“Cái đồ đê tiện! Mẫu thân ngươi kêu ta đừng động tới ngươi nên ta không dám vượt qua ranh giới, không ngờ ngươi lại tự lao đầu vào.
Bây giờ ta có con rồi, ngươi phải lãnh hết trách nhiệm.
Ngươi phải cưới ta, trải thảm hoa, kiệu lớn rước ta vào nhà.
Bằng không ta đem chuyện ngươi nửa đêm vào phòng làm chuyện đòi bại với dân nữ nhà lành cho cả thiên hạ biết.”Nghe đến cụm từ “dân nữ nhà lành” này bỗng dưng Trác Liên lại không nhịn được mà phụt cười.
Hàn Hàn cũng nghe ra có điểm sai sai.
Tu Lệ mà là gái nhà lành thì nữ nhân trong thiên hạ này chẳng ai dám nhận mình nhà lạnh nữa.
Trong lòng Hàn Hàn lúc này chả biết sự tình thế nào mà ra cớ sự này nhưng nhìn chung là biết con trai Trác Liên của mình làm Tu Lệ to bụng rồi.
Chuyện này nói vừa tốt lại vừa xấu, tốt là vì Hàn Trung Động có người kế nghiệp.
Còn xấu là vì Tu Lệ quá lớn tuổi so với Trác Liên, với lại chân thân của cô ta là con gì cũng không ai biết, người của tộc nào cũng không rõ, sinh con ra chẳng biết có