Binh sĩ đó vội luống cuống chạy ra ngoài.
Lúc này ta nhìn lại Hoa Linh rồi nằm xuống giường gác tay lên trán thở dài.
Thời gian thoáng chốc trôi qua thật nhanh, nhớ hồi nào ta còn tự hào ưởn ngực nói mình sẽ có được Chiến Thần vậy mà giờ lại phải đau đầu với tên Tiểu Văn con trai của chàng ấy.
Suy nghĩ nhức đầu quá nên ta quay sang tìm thú vui trên người của Hoa Linh, chẳng mấy chốc sau ta đã cởi hết quần áo của Hoa Linh ra định cùng vui vẻ một chút.
Nhưng chính vào lúc này đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng người thô lỗ xông vào phòng.
Ta giật mình quay lại thì lại thấy tên Sơn Tiểu Văn đứng nhìn ta như tượng đá.
Ta tức giận ngồi dậy hét lên:"Ai cho tên này và phòng của ta? Người đâu!"Không có một tên lính nào chạy vào cả, ta tức tối mặc nhanh áo lại rồi đứng dậy đi tới chỗ hắn, cộc cằn hỏi hắn:"Ngươi muốn gì đây? Hôm đó chưa đủ làm ngươi tởn à?"Hắn nhìn ta với cặp mắt ngấn lệ rôi chỉ tay về phía Hoa Linh:"Nàng..
nàng ngủ với cả nữ nhân hay sao?""Ta ngủ với ai thì kệ ta, ngươi hỏi làm gì?""Nàng điên rồi, hết ngủ với Đại Lục, bây giờ lại ngủ với nữ nhân.
Đầu óc của nàng có bình thường không vậy?""Đầu óc ta thế nào cũng không cần ngươi quan tâm.
Ngươi nhanh chóng đi về cho ta, đừng để ta không chịu được mà giết ngươi."Mặc kệ ta nói gì hắn vẫn đứng lỳ ở đó không đi.
Ta tức quá đấm cho hắn một cái vào mặt, bị ta đánh xong hắn liền nổi trận lôi đình hét vào mặt ta:"Quá đủ rồi! Ta có gì không bằng nữa nhân đó hả? Ta có gì không bằng Đại Lục, có gì không bằng Chiến Thần? Nàng vui vẻ hưởng lạc với bọn họ, với ai cũng được nhưng tại sao lại né tránh ta? Ta làm gì sai?"Ta không chần chờ gì mà trả lời hắn ngay: "Ngươi là con của Chiến Thần."Nghe câu trả lời của ta hắn lập tức bị suy sụp, ánh mắt của hắn khiến ta cảm giác như mình cũng từng bị như thế.
Ta nhớ ngày trước khi ta xa Chiến Thần vì là người Ma tộc ta cũng có ánh mắt đau khổ như hắn.
Ngay lúc này binh lính của ta ùa vào, bọn chúng ai nấy đều bị bầm dập, hình như là vừa tỉnh lại sau khi bị đánh, có lẽ là Tiểu Văn đánh chúng để vào được đây.
Thấy binh sĩ chạy vào, ta ngay lập tức ta ra lệnh:"Bắt tên hắn buột vào miếng ván đem tới sông Vong Xuyên thả trôi cho ta!"Binh sĩ dạ râm ran:"Dạ!"Ngay lập tức bọn chúng bắt Tiểu Văn lại, có hơn mười tên kéo hắn đi.
Tiểu Văn lại la hét thống khổ nhìn ta:"Hàn Hàn, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Ta có tội tình gì hả? Ta không hề muốn làm con của lão già đó! Hàn Hàn.."Tên ngu ngốc đó đi rồi, trong lòng ta lại mừng ghê gớm, nhưng hứng thú vui vẻ với mỹ nhân bị mất rồi.
Mang trong người sự bực tức, ta đi ra ngoài tìm đám lính canh hỏi tội bọn chúng vì dám lơ là để Sơn Tiểu Văn vào.Vừa ra được tới cửa ta đã nhìn thấy người nằm rạp với đất, có mấy kẻ đang cố đứng dậy.
Thảo nào ta gọi liên tục như vậy mà không ai nghe, may là có một số chạy đến kịp.
Ta giúp cho tất cả họ tỉnh lại rồi đi ra đại điện xem cửa mà Tiểu Văn sửa thế nào rồi, nào ngờ hắn lại đem cả cánh cửa bằng vàng tới thay, binh sĩ lúc sáng sớm hốt hoảng vậy cũng không phải không có lý do.Lát sau có một binh sĩ lại nói với ta đã trói hắn lại và đang trên đường tới Vong Xuyên.
Ta liền quay trở về thay y phục rồi cũng tới đó tiễn hắn một đoạn.Sông Vong Xuyên lúc nào nước cũng chảy êm đềm cả, lúc ta đến ở đó có rất nhiều vong hồn đang đi qua cầu Nại Hà.
Sơn Tiểu Văn được đặt bên bờ sông, hắn nằm đó một cách im lặng.
Ta đi đến gần hắn, hắn liền quay sang nhìn ta:"Nàng định thả trôi ta thật sao? Người ta nói nếu uống phải nước sông này thì sẽ quên tất cả, nàng nỡ nhìn ta quên đi nàng sao?""Có gì mà không nỡ? Ngươi chết dưới sông càng tốt.
Dám làm phiền ta, ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Nếu qua việc này mà ngươi còn sống thì hãy biết khôn mà đừng tới tìm ta nữa."Nói rồi ta quay sang nhìn đám binh sĩ, bọn chúng bắt đầu đẩy Tiểu Văn ra xa, trôi lênh bềnh trên sông.
Lúc này, Ly tướng quân là một trong những vị tướng dưới trướng của ta và là huynh đệ kết nghĩa của Đại Lục đứng cạnh bên hỏi ta:"Người muốn hắn quên đi người thật sao?"Nghe câu hỏi đó ta chợt bình tâm lại, nhìn theo bóng dáng Tiểu Văn nhấp nhô ngoài kia rồi trả lời:"Quên rồi sẽ tốt hơn.
Ta với hắn đều là thần, vốn dĩ không có duyên số, cũng chẳng ai sắp đặt duyên mệnh.
Đa số tiên nhân yêu nhau đều là tự tìm đến rồi đâm đầu vào.
Kẻ danh phận nhỏ thì sống hạnh phúc cả đời, kẻ ở vị trí cao thì càng yêu càng khổ.
Ta là thân phận thấp kém mà trèo lên mong với tới Chiến Thần, còn hắn có tất cả nhưng lại không màn.
Hắn quên ta rồi thì có thể làm lại cuộc đời, huống hồ hắn thành ra thế này cũng là do ta hại.
Sau này là sống hay chết còn không rõ thì lấy gì để yêu đương..""Sông Vong Xuyên rất nguy hiểm, lỡ hắn chết..""Chết thì càng tốt.
Ta từng coi hắn như con trai của mình, hắn lại nghĩ tới chuyện bại hoại đó mà không hề cảm thấy có lỗi.
Loại người này vốn dĩ đừng nên sinh ra.""Hắn đã làm gì và người lại muốn hắn chết tới như vậy? Hắn lẽ nào..""Ngươi không cần quan tâm!""Nếu người muốn giết hắn vậy sao không ra tay thẳng mà phải làm rườn rà như vậy? Với sức của hắn sẽ rất dễ dàng giật đứt dây trói.""Ta không sợ chuyện đó, dù gì,