Nghe vậy ta lại hỏi hắn:"Gặp ta rồi thì làm gì? Ta cũng không thương sót ngươi thêm chút nào đâu.""Ta biết.
Nên ta quyết định sẽ không yêu nàng nữa.
Ta đến đây để tìm cách ghét nàng.""Tìm cách ghét ta? Ta đối với ngươi như vậy chưa đủ để ngươi ghét sao?""Ta cũng không biết.""Không sao.
Vài ngày nữa ta giết Thùy Dung trả thù cho mấy lần cô ta hại ta, tự khắc ngươi sẽ ghét ta thôi."Tiểu Văn vội quay lại, hắn kích động:"Nàng định giết mẫu thân ta? Ta không cho phép nàng hại bà ấy.""Mẫu thân ngươi chứ đâu phải mẫu thân ta, tại sao không được quyền giết? Không tại cô ta lắm lời bịa đặt thì chuyện ta với ngươi ngày hôm đó cũng sẽ không xảy ra.
Đã qua lâu rồi, coi như quên hết, ta không trả thù ngươi nữa.
Chỉ là vẫn không thể để mẫu thân yêu quý của ngươi sống thêm quá lâu nữa.""Nàng động đến mẫu thân ta, ta sẽ giết chết nàng!""Ha ha ha.
Ngươi dám không? Dám, chưa chắc đã làm được."Tiểu Văn tỏ ra bức rức, hắn tự dưng quật ngã tủ đồ bên cạnh, đập hết tất cả những thứ gần hắn.
Ta hốt hoảng lùi lại, trừng mắt nhìn hắn:"Ngươi điên hả? Mau dừng tay lại!"Hắn mặc kệ lời của ta, gương mặt hắn càng lúc càng tức giận.
Tiếng đồ đạc trong phòng vỡ vụn càng làm cho hành động của hắn thêm đáng sợ, ta lúc đó cũng chỉ biết đứng đó nhìn hắn đập hết thứ này tới thứ khác mà tức giận nói không nên lời.
Lát sau hắn dừng lại rồi đột nhiên chạy tới chỗ ta, ép ta vào tường, hắn quát lớn:"Ta không chịu nổi nàng nữa rồi.
Nãy giờ nàng có biết ta nhịn nàng thế nào rồi không? Viên sỏi ta nhờ người đưa cho nàng đâu? Nàng trả lại cho ta, ta sẽ lập tức rời khỏi đây, không ở lại chịu đựng nàng nữa."Xô hắn ra nhưng hắn càng tiến gần sát hơn nữa.
Hắn lại hỏi:"Viên sỏi của ta đâu? Nàng nói đi!"Ta hốt hoảng, không thể nói là ta vứt nó rồi được: "Ta, ta để nó trong phòng.
Ngươi phải cho ta đi tìm chứ!"Hắn quát: "Nàng lại nói dối.
Nếu như nó có ở đây thì ta đã sớm cảm nhận được rồi.
Nàng nói đi, có phải nàng vứt nó rồi phải không? Hả!"Vừa nói, hắn lại dồn dập ta vào tường.
Ta nhếch mép cưới hắn mà lòng khinh bỉ: "Nó chỉ là hòn sỏi ở bờ suối, làm sao ngươi có thể cảm nhận được nó đang ở đâu?""Ta cảm nhận được.
Những lần trước nàng vứt nó đi không phải cũng là ta nhặt về sao? Hôm nay nàng không đưa nó ra được, ta sẽ lấy mắt của nàng thay nó."Ta bật cười: "Ha ha ha ha, ngươi điên rồi.
Ta chóng mắt lên xem ngươi bằng cách nào lấy mắt ta ra được."Ta vừa dứt lời hắn lập tức đưa tay lên định móc mắt ta nhưng chưa gì đã không làm được bỏ tay xuống mà ấm ức khóc nước mắt tràn trề, hắn gụt mặt nhìn xuống cố giấu giọt lệ:"Nàng đã ném nó xuống Vong Xuyên để ta không tìm được nàng nữa có phải không? Tại sao nàng tuyệt tình với ta như vậy..
Ta không hiểu.."Ta chẳng chút thương cảm cho hắn, thẳng thắn đáp: "Phải, ta ném nó xuống Vong Xuyên rồi, ngươi không tìm thấy nó nữa đâu."Ta vừa dứt lời, hắn liền hóa điên túm lấy cổ áo ta, một tay bóp chặt cổ ta lại khiến ta vừa đau, vừa không thể thở nổi.
Hắn giận dữ đến nỗi hai thái dương nổi cộm gân xanh, mặt đỏ bừng, giống như đang muốn giết chết ta vậy.
Ta khốn khổ nắm lấy tay hắn, cố gắng kéo ra nhưng chẳng thể làm được gì.
Hắn lại trừng mắt nhìn ta căm phẫn hét lên:"Nàng có biết nó quan trọng thế nào với ta hay không? Nó giúp ta vượt qua bao nhiêu khó khăn, uất ức, vượt qua cả những đau khổ mà nàng gây cho ta.
Ta xem nó như bảo vật, dùng linh lực của mình truyền vào nó để ta và nó tâm linh tương thông.
Đáng ra hôm nay nếu nàng trả nó cho ta, ta sẽ trút giận lên nó, nhưng giờ nàng làm mất nó rồi, ta phải bắt nàng thay nó để ta trút giận."Ta thở càng lúc càng khó nhưng vẫn cố nói lên vài từ, mong hắn có thể thả tay ra:"Tiểu Văn, thả ra..
ta không..
không thở được..""Nàng biết không thở được sao? Lúc ta bị nàng gạt hết lần này tới lần khác cũng không thở được như vậy đó.
Ta đau đớn biết nhường nào, ta không nói, ta bỏ qua, ta cười không có nghĩ là ta không biết buồn, biết đau.
Dù ta có là một thằng ranh con thì ta cũng có con tim.
Tim ta vỡ bao nhiêu lần vì nàng, nàng có biết không? Nàng chính là thủ phạm khiến ta trở thành một kẻ điên như bây giờ, hậu quả..
nàng phải tự chịu.."Nói rồi, hắn mạnh tay kéo ta ra rồi ném mạnh ta vào vách khiến ta bay xa chừng mấy mết rồi đập lưng vào cột rất mạnh.
Cả trời đất bắt đầu xoay chuyển, ta cố gắng đứng dậy thì đột nhiên hắn đi lại kéo ta vác lên vai.
Lúc đó vô cùng hoảng loạn nhưng may mắn ta nhanh trí biến ra thanh đoản từ Ma Phong rồi đâm thật mạnh vào lưng hắn.
Ban đầu hắn đã có chút sựng lại nhưng rồi khi ta rút kiếm ra, hắn tức giận lên rồi lại bóp cổ ta treo lơ lửng trên không.
Chân ta không thể chạm được mặt đất, ta buông kiếm ra, hai tay cố cào vào tay hắn:"Thả..
tha ra!"Đôi mắt hắn đỏ lên, tóc bạc trắng, đó là hình tượng lúc hắn mạnh nhất.
Ta biết lần này hắn làm thật nên đã dùng hết sức mình vẫn nội công định cho hắn một đòn rồi tiễn hắn về với ông ba luôn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ta còn chưa vẫn nội công xong thì đã bị hắn phát hiện rồi đánh mạnh vào bụng, sức mạnh của cú đấm đó khiến ta một lần nữa đập lưng vào tường, hộc máu ngã xuống ngay tại chỗ.
Ta thật sự không ngờ là hắn lại có sức mạnh đáng sợ đến như thế.
Đánh ta xong, hắn phất tay áo tung ra một loại bụi mịn kì lạ.
Sau khi hít phải loại bụi đó ta ngay lập tức mất ý thức rồi ngất đi.Sau khi ngất đi,