Hắn vừa nói vừa hít hà lấy tay lau nước mắt, nghe giọng chắc đang đau khổ lắm.
Thảo nào lâu rồi không gặp hắn mà hắn vẫn trẻ như vậy, thì ra chỉ là hồn phách bị nhốt lại lúc còn trẻ.
Hắn quỵ gối xuống đất rồi khóc ầm lên.
Ta thấy vậy nên vỗ vai an ủi hắn:"Thôi, ta biết ta có lỗi với ngươi.
Thù hận mấy kiếp rồi cũng thành phu thê ở hạ giới, chúng ta xem như bạn già có nhau.
Chuyện lịch kiếp ai cũng phải trải qua, quên được thì tốt, ngươi đừng giữ tình cảm nam nữ đó với ta.
À..
à phải rồi, ngươi là người Sơn gia sao? Sao trước giờ ta chưa từng nghe vậy?"Cảnh Khang lau nước mắt:"Sơn gia có gồm những ai tới lượt cô biết sao? Cô tới đây mấy lần, ta cũng hiểu rõ chuyện giữa cô với Tiểu Văn, thấy nó vì yêu cô mà ngu ngốc đến như vậy nên ta mới hiện ra nói chuyện với cô hôm đó.Nghe câu này ta mối biết hóa ra linh hồn nói chyện với ta hôm Tiểu Vân tự sát là hắn.
Ta bật cười:" Nè.
Ngươi biết ta tới đây mấy lần rồi sao không xuất hiện sớm hơn? "" Lúc đó ta vẫn còn tình cảm với cô, ta hận cô đến xương tủy làm sao mà muốn hiện ra cho cô thấy được.
Nhưng giờ nhìn thấy đệ đệ này của ta sống khổ sỡ, người làm ca ca này không thề ngồi yên coi nó bị cô chơi đùa.
"" Ngươi vừa gọi ai là đệ đệ? "Cảnh Khang trả lời một cách thoải mái:" Là Tiểu Văn.
Nó là đệ đệ của ta.
"Ta lại được thêm một chút bất ngờ:" Cái gì? Tiểu Văn là đệ đệ của ngươi? Không thể nào? "" Làm gì không thể? "" Hắn có biết không? "" Đương nhiên là không.
Mẫu thân ta còn rất trẻ đã sinh ra ta rồi đưa cho ông nội nuôi, từ đó ta mang họ Cảnh.
Sau đó thì bà ấy mới cùng Chiến Thần sinh ra Tiểu Văn, nghe đâu cô là người đỡ đẻ thì phải, còn đặt cái tên ẻo lả này cho đứa đệ đệ đáng thương của ta.
"" Cái gì? Thùy Dung từng có con trước khi cùng Chiến Thần sinh ra Tiểu Văn sao? Ta cứ tưởng..
"" Thùy Dung là ai? Mẫu thân ta trên Trúc Nhi.
"" Trúc Nhi? Khoan, khoan đã.
Ngươi lớn hơn ta 2 vạn tuổi, vậy..
vậy..
mẫu thân của ngươi..
"" Bốn vạn tuổi bà ấy đã sinh ta ra, cô tự tính đi.
"Ta nhẫm một hồi thì hốt hoảng hét lên:" Hai mươi ba vạn tuổi! Ta không thể nào! Ngươi có nhận nhầm mẹ không vậy? "" Cô bị sao thế nhỉ? Có ý gì đây? "" Không có không có.
Ngươi làm ta có chút bất ngờ thôi.
"Thật không thể ngờ được Thùy Dung lại có quá khứ như vậy, coi vậy xem ra Chiến Thần đúng thật là bị lừa nên mới có Tiểu Văn.
Đúng là trên đời chuyện gì cũng xảy ra được.
Ta vừa nghĩ tới đây thì tự nhiên Cảnh Khàng biến mất, hắn đúng là một âm hồn.
Hắn đi rồi còn để lại trên bàn một dòng chữ đỏ:" Nhớ lấy xác lại cho ta, nếu không ta sẽ ám cô cả đời "Cái tên Cảnh Khang Nguyên Quân này xuất hiện là giỏi hù dọa người.
Không ngờ hắn lại là ca ca cùng mẹ khác cha của Tiểu Văn.
Cả đời ta sao chứ quay quanh cái gia đình xào xáo này chứ? Chiến Thần, Thùy Dung, Cảnh Khang hay Tiểu Văn đều là khắc tinh với ta, ở cạnh họ là y như rằng ta phải chịu thiệt.
Thùy Dung này giấu giếm quá khứ từng sinh con với nhiều người như vậy, đúng là có âm mưu.
Thôi cứ để chuyện này tính sao.
Bây giờ đi kiếm chút thức ăn lót bụng cái đã.
Nói rồi, ta ngay lập tức đi tới nhà bếp trong lòng vui vẻ với những món ngon đầy rẫy đang chờ ta.
Bước vào bếp, ta nhìn thấy một đám người đang chuẩn bị bưng thức ăn đi.
Vừa thấy ta một người đàn ông hình như là đầu bếp đi lại hỏi:" Cô gái này, cô là khách của Sơn thánh sao? "Ta gật đầu, hắn lại hỏi:" Vậy cô tên gì? Có thể đưa thiệp mời cho ta coi không? "Ta không ngần ngại gì thấy thiệp mời đưa cho hắn, hắn vừa nhìn vào thiệp liền lập tức cúi đầu vội nói:" Hóa ra là nữ vương của Hàn Trung Động, là khách quý của Sơn gia.
Sơn thánh từ trước đã chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn đợi người rời, mong người đi theo chúng tôi để dùng tiệc.
"" Có tiệc riêng luôn à? Ở đâu thế? "" Cứ đi theo tiểu nhân sẽ rõ.
"Nói rồi, hắn mời ta đi theo một lối riêng, ta cũng không e ngại gì mà đi theo hắn.
Đi một đoạn đường rất dài, đi rất sâu vào trong lãnh địa của Sơn gia làm ta bắt đầu thấy nghi ngờ nên rút hờ kiếm thủ thế quan sát kĩ xung quanh.
Sau đó không lâu hắn cho ta dừng chân trước một căn nhà nhỏ, bước vào trong thì thấy Tiểu Văn đã ngồi đó đợi sẵn rồi.
Hôm nay hắn ăn mặc rất đẹp, quần áo đều có nhũng hoa văn rất tinh tế đặc biệt tôn lên vẻ đẹp của hắn.
Ban đầu vừa nhìn ta có chút hơi bất ngờ, chỉ trách ta quá mê mỹ nhân, miễn thấy ai đẹp là không kiềm được lòng.
Thấy ta, hắn đứng dậy nở nụ cười rất thân thiện đi qua kéo ghế cho ta:" Cuối cùng nàng cũng đến rồi, ta còn nghĩ nàng sẽ không đến.
Nàng mau ngồi vào ghế đi.
"Nghe vậy ta mới bước lại ghế ngồi, trong lòng có bắt đầu để phòng hắn nên ta rút kiếm ra khỏi vỏ để sẵn lên bàn sau đó khoanh tay nhìn hắn:" Ta cứ tưởng ngươi làm tiệc bình thường, không ngờ ta còn có một bàn tiệc riêng.
Làm như này có phải là quá coi trọng ta rồi không? "Hắn ngồi xuống ghế của mình, trong nụ cười có phần gượng gạo nhìn về phía kiếm bóng loáng sắt bén của ta:" Ta làm như này là bình thường.
Còn nàng, nàng rút kiếm phòng bị như vậy có phải là quá để cao sự nguy hiểm của ta rồi không? Hôm nay chúng ta chỉ ăn,