Tối đó sau khi ta về từ doanh trại thì trời đổ mưa to, cây cối bên ngoài chẳng thể lặng, giông rất mạnh, ta còn nhe cả tiếng gạch ngói rơi xuống đất.
Mảnh ngói đó rơi xuống tạo thành một lỗ hổng ngay giữ giường của ta.
Lúc này vốn dĩ là đang đọc sách nhưng thấy như thế nên ta lấy một chiếc chậu đồng để hứng.
Nửa đêm, phòng trống gió lạnh, da gà nổi lên từng đợt, ta xuýt xoa tự ôm lấy mình mà cảm giác lạnh đến thấu xương.
Chẳng biết là kiểu thời tiết gì đây? Chẳng lẽ gần có tuyết sao?Đột nhiên lúc đó cửa phòng bị gió thổi tung, mưa bên ngoài tạt vào làm tắt vài ngọn nến trong phòng.
Thấy thế, ta liền đi tới đóng cửa sổ lại nào ngờ đâu Tiểu Văn xuất hiện lơ lửng ngoài ô cửa, tay ôm theo chiếc mền dày đứng trước mặt ta.
Ta hơi giật mình một chút, hắn không nói gì chỉ đưa mền cho ta rồi bay đi.
Có được mềm ấm, ta không nghĩ ngợ gì mà ngay lập tức đem nó lại giường nằm ngủ tiếp.
Lúc này giờ, ta mở chắn ra đắp thì phát hiện nó có một mùi thơm rất lạ, ta ngửi kĩ một hồi mới thấy nó giống mùi trên người của Tiểu Văn.
Chẳng lẽ hắn đem mền của mình qua cho ta sao? Nằm trong đó thêm một lúc nữa, ta lại chợt nhận ra là mùi này không chỉ riêng Tiểu Văn có mà ta còn từng ngửi ở đâu nữa rồi.
Cố gắng nhớ hết sức, ta đột nhiên nhìn ra được cái bóng của Quỷ Thiên Vương trong đầu, nó liền giống như một luồn điện chạy khắp não của ta.
Chiếc mềm ấm áp đang đắp làm ta tưởng tượng ra hình ảnh một đôi tay đầy lông lá của Quỷ Thiên Vương lúc chạm trên lưng ta.
Thú cảm giác kì dị này từng chút, từng chút một khiến ta không thể khống chế nổi sợ của mình.
Ta mở to hai mắt rồi bật dậy ném chiếc mềm bông dó đi.
Rồi không hiểu sao từ chiếc mềm bông đó bổng hóa thành Quỷ Thiên Vương hiện lên trước mắt ta, cơ thể ta lúc đó như tê dại.
Ngay lập tức, ta theo phản xạ mà cầm ngay thanh kiếm trên đầu giường lao vào chém chết hắn, nhưng ta có chém thế nào hắn cũng không bị thương, hắn còn nhìn ta mà cười, tay còn chạm lên đùi ta.
Quá hoảng loạn, ta hét lớn cầm kiếm bằng hai tay chực đâm vào đầu nhưng ta đâu biết là mình đang nhắm vào chính chân của mình.
Ta dứt khoát hạ một đường kiếm, may là Đại Lục ở phòng bên cạnh với Trác Liên nghe tiếng nên chạy qua, hắn ném vỏ kiếm của mình tới làm lệch mũi kiếm của ta, ta đâm xuống nhưng chỉ đâm vào sàn mà thôi.
Ngay lúc này, Quỷ Thiên Vương biến mất, Đại Lục chạy tới ôm lấy ta, hoảng sợ hỏi:"Cô làm sao vậy? Hàn Hàn! Tỉnh lại đi! Hàn Hàn!"Ta trợn tròn mắt nhìn hắn, run sợ tột độ.
Sau khi Quỷ Thiên Vương biến mất ta nhận ra là ảo giác nhưng đó là sự bất khả kháng, ta thật sự hoảng loạn.
Trong đầu ta cứ lẩm nhẩm:"Tại sao lại là hắn? Tại sao ta sợ hắn? Tại sao Tiểu Văn có mùi giống Quỷ Thiên Vương?"Lúc này Đại Lục đưa ta ngồi lên giường, ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc mềm bông đó.
Lo lắng cho ta vẫn còn chưa hết hoảng loạn, Đại Lục nằm lại bên cạnh giường ngủ cùng với ta, hắn ôm ta vào lòng để trấn an, ta cũng ôm lấy hắn.
Bây giờ chỉ mới gặp ảo giác mà ta đã sợ đến mức như vậy thì sau này lỡ như hắn tái thế xuất hiện ngay trước mặt ta thật sự thì ta sẽ thế nào? Ta có đủ dũng cảm để đánh với hắn hay không?* * *Sáng hôm sau, mang theo tâm trạng thấp thỏm đó, ta cố tình đến tìm Tiểu Văn.
Ta muốn tìm một cái cớ gì đó để hắn tin rồi rời đi cho ta có thể thoải mái.
Lúc ta đến gặp hắn thì hắn đang ở bìa rừng nướng thịt thỏ.
Vừa thấy ta đi đến hắn liền như nhìn thấy thứ gì rất kỳ lạ, hắn bỏ ngay con thỏ đang nướng xuống, phủi tay đứng thẳng người nhìn ta:"Hàn Hàn, nàng đến tìm ta à?"Ta không nhìn vào mắt hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn để hỏi hắn:"Hoa hướng dương khi nào mới nở?"Hắn có vẻ rất bất ngờ với câu hỏi của ta, hắn lắp bắp trả lời:"Hướng..
hương dương đã nở đủ 2 mùa rồi.
Sau..
sau khi nàng đến lần đó để lấy Sơn Linh Thạch cứu Chiến Thần thì ít lâu sau nó cũng tàn." Vậy ngươi có định trồng tiếp không? "" Ta định gieo hạt mới nhưng lại cảm thấy địa chất Hỏa sơn không ổn, chắc lại sắp phun trào nên giờ ta cũng không biết nên trồng ở đâu.
"" Vậy là ngươi chưa trồng sao? Ngươi biết thung lũng La Man không? Nó là đất của ta từ sau trận chiến với Đan Điểu tộc.
Ngươi tới đó trồng đi, ở đó có đất đai cũng tạm được, lại còn nằm giữa núi, nhất định trong hoa sẽ rất đẹp.
"" À, được thôi.
Nếu tính luôn vun xới, gieo hạt thì khoảng cuối năm sau sẽ có hoa để ngắm.
Mùa đông này cũng gần tới rồi, đợi đến xuân ta sẽ gieo hạt.
"" Ta rất mong được ngắm nó lần nữa.
Ngươi trồng ngay bây giờ luôn đi."Nàng còn cả đời để ngắm mà.."Ta khẽ cúi đầu quay đi, để lại cho hắn một câu hỏi: "Còn sao?"Nghe vậy hắn liền chạy theo ta, dường như định hỏi cho rõ nhưng ta đã nhanh chân hơn hắn mà biến thành cơn gió bay đi.Sau khi rời khỏi hắn, ta đến thao trường luyện bình.
Tối qua vừa mưa nên sáng có vẻ ảm đạm.
Ta vươn vai khởi động gân cốt, trong lúc cho binh sĩ xếp đội hình ta cũng tranh thủ chạy mấy vòng sân, múa vài đường kiếm.
Tâm trạng nặng trĩu không thể nào thoát ra khỏi những lo lắng mới nãy nay đã thấy ổn hơn nhiều.Tập luyện được một lát thì Cảnh Khang và Đại Lục cùng nhau đến, điều đáng nói