Đang mơ thì có một thứ gì đó bên ngoài kéo ta khỏi giấc mộng, ta giật mình mở mắt tỉnh dậy.
Phải mất mấy phút để hoàn hồn, ta thẩn thờ, nước mắt, nước mũi lã chã.
Đang ở đâu đây? Vẫn trong mơ hay là ở thực tại? Ta nhìn xung quanh, phía trên là vách đá, bên cạnh không xa là hồ nước, có cả tiếng gió lùa, còn có một tiếng thút thít.
Là âm thanh gì vậy? Nghe thật thảm thiết.
Ta cố cử động, nhìn xuống dưới chân giường.
Hóa ra là Sơn Tiểu Văn đang khóc, hắn vẫn còn sừng nữa sao? Vậy là ta mất Tiểu Văn thật rồi!Nước mắt ta đột nhiên rơi vào tai làm ta khá khó chịu, nên mới cố nhích cơ thể đau ê ẩm của mình mà ngồi dậy.
Tiểu Văn quay mặt lên nhìn ta, hai mắt hắn sưng húp, vừa thấy ta tỉnh lại, hắn hốt hoảng bật dậy rồi ôm chặt ta:"Hàn Hàn, nàng tỉnh lại rồi!"Ta đẩy nhẹ hắn ra, nói bằng một giọng yếu ớt:"Đừng chạm vào ta..
Ta đang ở đâu đây? Tại sao không đưa ta về?""Nàng tỉnh lại là được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá.
Nàng nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng cử động."Ta ho vài tiếng, phổi giống như bị ai đó bốp chặt.
Ta nhìn Sơn Tiểu Văn, vừa căm hận, vừa đau lòng.
Ta liếc hắn:"Quỷ Thiên Vương cũng biết lo lắng cho ta hay sao? Di Nhi chết thảm như vậy, đứa bé mới 5 tuổi còn chưa biết gì đã bị ngươi móc mắt rồi, ngươi vẫn còn muốn có được ta hay sao? Ngươi muốn một chuyện tình 3 kiếp mà nhân gian ngưỡng mộ hay sao? Ta khinh! Chỉ là giả dối!""Nàng đang nói gì vậy? Di Nhi là ai?""Đừng giả vờ nữa.
Ta nhớ ra mọi chuyện rồi chẳng lẽ ngươi không nhớ hay sao? Ngươi giỏi lắm, ta làm người phàm ngươi không thể có được nên cố tình đợi ta trở về tiên thể rồi mượn cơ thể của Sơn Tiểu Văn mà có được ta.
Tiểu Văn thật sự nhất định đã bị ngươi giết rồi cướp xác phải không? Bây giờ không giấu được nữa rồi.
Ngươi giả vờ làm gì nữa?""Nàng làm sao vậy Hàn Hàn? Nàng nói gì ta không hiểu.""Không hiểu hay không muốn hiểu! Quỷ Thiên Vương, coi như ngươi thành công rồi, ta thua.""Nàng..
nàng lạ quá Hàn Hàn.
Có phải vẫn còn mệt hay không?"Hắn đưa tay định chạm lên trán ta thì bị ta lập tức hất ra.
Ta quát lớn:"Thôi đi! Ngươi tránh xa ra một chút, đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi!"Hắn nhìn ta với ánh mắt ứ nước mắt, tỏ ra vô tội:"Lại chuyện gì nữa sao? Nàng lại muốn đuổi ta đi.
Ta vừa liều mạng cứu nàng khỏi cái chết đó!""Ngươi câm miệng lại! Ngươi chính là một kẻ đáng sợ, đáng hận, ích kỷ, vô nhân tính!""Nàng nói gì vậy? Ta lại làm sai gì? Ta đang rất đau khổ vì nàng đỡ đòn cho Chiến Thần nàng có biết không? Nàng ngất đi rất lâu, nàng có biết ta suy sụp ra sao không hả? Ta thành ra bộ dạng không phải người như vậy là ta muốn hay sao? Nàng nhìn thấy ta sinh ra thế nào mà, ta là một con người, có cha, có mẹ.
Ta mang tiên cốt, sinh ra là tiên nhân, ta làm sao có thể là một yêu vương? Trên người nàng có huyết thống của Ma tộc, có cả ma khí, nếu nói là yêu vương thì yêu vương chính là nàng! Nàng không có quyền gì ghét ta cả.
Nàng cũng máu lạnh, cũng tàn độc như ai thôi!"Ta đột nhiên lặng người, trong lời nói đó có một cái kim đâm thẳng vào tim ta.
Hình như hắn nói đúng.
Ta lẳng lặng quay lưng nơi khác.
Tiểu Văn sợ hãi điều gì đó mà hốt hoảng ôm chầm lấy ta:"Ta xin lỗi, ta nói sai rồi.
Nàng đừng nghĩ tới lời ta khi nãy.
Ta giận quá thôi.
Ta nói sai, ta đáng chết!""Ngươi nói rất đúng..
Ta lấy quyền gì để ghét ngươi.
Ta cũng như Quỷ Thiên Vương..""Đừng nói vậy Hàn Hàn, nàng mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi nữa!""Bao nhiêu lâu nay, ta cũng quên mất thân phận của mình rồi.
Ta là một tai họa, tai họa thì mơ ước gì được hạnh phúc.
Ta gặp Quỷ Thiên Vương cũng là báo ứng, gặp phải Sơn Tiểu Văn cũng là báo ứng..""Đừng nói vậy.
Dù là Quỷ Thiên Vương hay Sơn Tiểu Văn ta đều yêu nàng cả.""Ngươi là ai? Là Quỷ Thiên Vương hay Sơn Tiểu Văn?""Không là ai cả.
Ta chỉ là kẻ yêu nàng mà thôi.""Kẻ yêu ta? Có phải là kẻ ta nợ ta một đôi mắt không?""Không phải, ta là Sơn Tiểu Văn, trên đời này cũng chỉ có kẻ tên Tiểu Văn mới là người yêu nàng nhất mà thôi.""Vậy sao? Trùng hợp thật, ta cũng từng đặt tên cho Quỷ Thiên Vương là Tiểu Văn, ta còn thề, cho dù có kiếp sau, ta vẫn sẽ đặt tên cho hắn là Tiểu Văn.
Người khác có thể không tin nhưng ta thì làm sao không tin được đây? Di Nhi là ta, Linh Hàn nhỏ tuổi bị ngươi móc mắt cũng là ta, Hàn Hàn bây giờ tung hoành tứ hải cũng là ta.
Lời ta đã thề, ta còn có thể nhầm sao? Ta làm đúng lời thề rồi..
kiếp sau vẫn gọi ngươi là Tiểu Văn..
Quỷ Thiên Vương, ta không trái với lời thề..
ngươi định khi nào tha cho ta đây?"Nói rồi, ta choáng váng muốn ngất, tay chân ta bủn rủn, rã rời nhìn vào mắt của Tiểu Văn, ta nói trong tiếng nấc.
Đã nghĩ sẽ không khóc rồi nhưng lại không kìm được, cứ khóc không ngừng, ta nhỏ giọng:"Ta từng đọc một cổ thư.
Trong đó có nói.
Quỷ tộc ở U Minh có hàng vạn cách để tái sinh.
Nếu như một kẻ trong tộc chết đi, nếu hắn giữ lại được hồn phách không bị tiêu tán, nội đan vẫn nguyên vẹn thì sau này khi tìm được cơ thể mới, hắn nhất định sẽ nhớ lại mọi chuyện, công lực sẽ có thể phục hồi.
Trong đó cũng có viết, nếu như có được cơ thể mới mà cho tới khi trưởng thành cũng không nhớ ra quá khứ kiếp trước thì một là không muốn nhớ lại nữa, hai là hắn muốn trở thành một người khác, không muốn vướng bận sai lầm trong quá khứ.
Ngươi..
là thuộc loại nào đây? Tại sao chết rồi còn sống