Nghe bà ta nói, ta vô cùng kinh ngạc: "Cái gì?"Ta mất hết một lúc để chấp nhận rồi vội bước đến gần bà ta, xưa nay chưa từng nghe nói sư phụ ta có sư muội nhưng nghĩ chắc là thật vì làm gì có ai biết được bí mật ta là đồ đệ của Hoa Diên.
Ta vờ cúi đầu cung kính:"Tiền bối, ta thất lễ rồi."Bà ta lùi lại:"Đừng gọi ta là tiến bối, cũng đừng nhận thân thích với ta, ta và lão già sư phụ của ngươi không thân thích, ông ta lại là kẻ giết con của ta."Ta lại ngạc nhiên thêm lần nữa: "Chuyện này..
sư phụ không thể nào làm như vậy."Bà ta bỗng nhiên gắt giọng: "Ngươi thì biết gì! Ông ta độc ác cũng không thua gì ngươi bây giờ đâu.""Người nói vậy là sao? Chẳng lẽ vì hận sư phụ ta nên người mới không đồng ý với ta?""Không phải ta vì ghi hận mà không đồng ý với cô.
Muốn được ta đồng ý thì phải trao đổi một thứ của cô cho ta, ta sợ cô không chịu đổi.""Là đổi thứ gì?""Đổi mắt của cô."Ta giật mình: "Hả? Tại sao phải đổi mắt, chẳng chỉ là ít binh sĩ với dược liệu thôi mà!""Phí lời! Cô muốn có những thứ đó không phải vì muốn dựng đại nghiệp sao? Cô là nữ nhân đã qua nhiều đàn ông rồi, đã thế còn từng mang thai, để cho đứa con đó mất là lỗi tại cô.
Nữ nhân không tuân thủ tam tòng tứ đức, lại đi đánh chiến sa trường còn ra hệ thống gì?"Ta bắt đầu nóng giận, bà già này đúng là muốn chết thật rồi! Ta dị ứng nhất là nghe nhưng câu thế nà, lớn tiếng cãi lại:"Sao lại có lý lẽ đó? Thiếu gì nữ nhân thiên giới tài giỏi, có mỗi bà ngu ngốc nên nghĩ ai cũng ngu ngốc như bà.
Liên Hàn Hàn ta nổi tiếng làm chuyện ác, chẳng lẽ làm chuyện ác cũng phải phân nam nữa sao? Huống hồ giờ ta chỉ còn một con mắt, bà lấy nữa thì ta lấy gì để nhìn? Bà ác vừa thôi!""Ta không cần biết có lý hay không có lý.
Bỏ lại đôi mắt, cô sẽ đồng ý cho Tiểu Văn giúp cô.""Bà!"Ta quay lưng lại, bức xúc mà nghiến chặt răng lại, trong lòng thầm nghĩ trên đời này đúng là quá bất công! Được, ta bỏ mắt lại, để xem ai mới chịu thiệt đây? Bà là sư muội của sư phụ ta nhưng bà mắng ta, chửi ta lúc trước ta vẫn chưa bỏ qua đâu.
Loại nữ nhân cổ hủ tự hạ thấp danh giá nữ nhân như bà thì nên sớm chết đi cho rồi! "Lúc này bất ngờ bà ta lại nói tiếp:" Sao hả? Sợ rồi sao? Sợ rồi thì nên quay về nhà đi, ngoan ngoãn sinh cho Sơn gia vài đứa con trai để còn nối giỏi.
Nữ nhân không biết giữ danh tiết, để cho phu quân ghen thì đúng là không còn giá trị.
"Ta quay lưng lại, nhìn vào cái ánh mắt khinh thường mà bà ta nhìn ta.
Giỏi lắm, ta phải khiến bà hối hận.
Ta bước tới, chỉ tay vào mắt mình:" Ta chỉ còn một con mắt, bà có lấy không? "" Cũng tạm được.
"" Được, vậy ta đổi.
Nhưng ta muốn bà viết giấy đồng ý, viết xong ta đưa mắt cho bà.
"Bà ta liền hỏi lại:" Ta lấy gì để làm tin đây? "Ta mạnh dạng trả lời:" Ta cho bà trói ta lại.
"" Chuyện này..
Được, nhưng ta muốn chắc hơn một chút.
Cô để chân vào miệng của con hổ đó.
Cô mà dám chạy, ngay lập tức sẽ phải trả giá.
"" Được..
Ta chơi với bà.
"Nói rồi, ta liền đi vào vị trí con hổ đó, nó bắt đầu gặm nhẹ vào chân ta chực cắn.
Bà ta bước đến gần ta, biến ra một tờ giấy và bút mực rồi chép vào, ta chú ý quan sát bà ta và cả con hổ đó.
Ta tức giận ở trong lòng, rõ ràng giúp ta được nhưng bà ta lại không giúp.
Ta đã nói tới mức như vậy mà vẫn muốn đổi điều kiện với ta, lão già đáng ghét!Ngay lúc này, lợi dụng lúc bà ta không để ý, ta đưa tay ra phía sau, nắm giữ lấy Ma Phong, dùng truyền âm đọc chú rồi nói thầm với Ma Phong:" Ma Phong, ta tin tưởng hết vào ngươi.
"Ma Phong trả lời lại ta trong truyền âm:" Cứ để ta ra tay.
Bà ta chỉ lá bậc tiên thất phẩm, công lực còn không bằng cô.
Cứ để ta lo liệu.
"Cuộc thoại này chỉ có ta và Ma Phong nghe được.
Ngay sau đó, một làn ma linh từ Ma Phong bắt đầu loang ra, bay ra sau con hổ đó, nó từ từ quoắn chặt lấy cổ con bạch hổ cũng đồng thời bay ra sau bà già trước mặt ta, bà ta không hề hay biết gì.
Chỉ một lúc sau đó, bà ta viết xong, ta cũng chuẩn bị ra tay.
Ma Phong thấy thế liền phóng ma linh bên trong ra xiết chặt cổ con hổ kia rồi giữ lấy người bà già đó lại.
Bà ta lập tức bị khống chế đứng bất động, đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn ta, mắng:" Tiện nhân! "Ta mỉm cười, đối phó với bà ta dễ hơn ta tưởng.
Ta cầm tờ giấy có nét chữ cửa bà ta trên tay, hả hê nói:" Bà tưởng bà giỏi sao? Đã già rồi, cũng nên biết lượng sức.
Ta tung hoành khắp nơi chẳng lẽ lại phải nhúng nhường trước bà? "" Ngươi muốn làm gì? "Ta cầm Ma Phong trên tay, biến nó thành thanh kiếm rồi bước tới chỗ con hổ kia, xoa đầu nó:" Ngươi cũng được coi là mãnh thú, nếu như chịu phục tùng ta, ta sẽ không ngược đãi ngươi đâu.
"Ngay lúc đó, hai mắt con thú đỏ rực lên, nó đứng dậy được rồi từ từ lùi ra xa, gật đầu ba cái tỏ ý phục tùng.
Ta liền bật cười nhìn lại bà ta:"Con hổ này ngoan thật.
Bà thì sao đây? Phải chi ngay từ đầu bà đồng ý ngay thì tốt rồi.
Ngu ngốc!"Bà ta lạ mắng ta:" Tiện nhân, cô bị Quỷ Thiên Vương đeo bám cũng là đáng lắm! "Ta cười:" Quỷ Thiên Vương không phải là người nhà họ Sơn, Sơn Tiểu