Vừa dứt lời, hắn xé soạt áo ta ra, cúi mặt lên bụng, lém lên khắp bụng ta rồi cắn mạnh, ta đau quá nên buột phải la lên một tiếng: "A"Ngay tức khắc hắn đè ta ra mà hôn, miệng của ta tê cứng.
Hoàn cảnh này khiến ta nhớ lại lúc ở Hạ giới bị hắn thường xuyên giỡn trò sàm sỡ bệnh hoạn thế này.
Lúc đó tuy rằng ta không thấy gì nhưng lại cảm nhận được rất rõ, tới tận bây giờ khi nhớ lại cảm giác vẫn còn kinh tởm y như vậy.
Người đang cưỡng hôn ta chính là Quỷ Thiên Vương, thân hình của hắn không có chút nào còn là của Sơn Tiểu Văn nữa, hắn từ đầu tới chân đều không phải người.
Nếu như ta để hắn đạt được mục đích thì đây mới chính là đau khổ, ta chính là đang ân ái cùng với Quỷ Thiên Vương thật sự..
Chiếc sừng đó của hắn đâm vào tóc của ta, còn những ngón tay dài sắc bén của hắn cứ cấu xé vào da nhưng ta không đẩy hắn ra được.
Hắn vừa dừng hôn ta thì ngay lập tức cởi y phục mình ra, ta không dám nhìn, chỉ biết cầu xin:"Đừng làm mà..
Ta không muốn nhìn thấy bộ dạng này của ngươi.
Ngươi là yêu thú, ngươi rất kinh tởm, ta không muốn!""Nàng không có quyền không muốn.
Ta cũng là Tiểu Văn của nàng mà thôi.
Ta biết là sẽ đau nhưng sẽ không sao đâu.
Nàng là thần tiên, cơ thể sẽ không quá yếu ớt, ta biết chúng ta đến với nhau được.
Có được nàng trong hình dạng này mới đúng là mong ước của ta.
Nàng không cần làm gì cả, chỉ cần nghe lời ta là được."Ta gồng mình bám víu vào giường với hai bàn tay đau đớn.
Hắn giống như muốn ăn cả ta, bàn tay của hắn sờ khắp nơi.
Ta bỏ qua tất cả đau đớn, chống tay ngồi dậy, hét lớn:"Ta không thể! Ta không thể để thứ không ra người như ngươi làm chuyện đáng kinh tởm đó với ta! Ngươi cút ngay cho ta! Cút!"Hắn tát ta thêm cái nữa, cú tát này quả thật mạnh tới mức khiến ta choáng váng, ta úp mặt xuống giường mà khóc:"Đừng mà..
ta xin ngươi..
Ta không muốn! Ta thà chết đi cho rồi.
Ta thà phải làm với với nam nhân xấu xí còn hơn phải làm với một thứ bán thú như ngươi! Đồ quái vật! Đồ dị hợm!"Hắn đặt tay lên vai ta, giọng hắn hơi đè nén: "Tại sao lúc nàng nuôi ta như thú cưng nàng không sợ ta? Tới lúc ta nói yêu nàng thì nàng lại sợ ta?""Ngươi cứ nghĩ đi, nếu ngươi nuôi một con chó rồi đột nhiên có một ngày nó đứng dậy và muốn làm chuyện" đó "với ngươi thì ngươi sẽ phản ứng ra sao không?""Nhưng ta không phải con chó!""Không phải chó nhưng cũng không phải là người!"Hắn kéo ta ngồi dậy, tiếp tục cởi áo ta ra, hắn liếm lên cổ ta, ta nhắm mắt lại.
Hắn không hề muốn dừng tay.
Gương mặt của hắn lân la chạm vào khắp nơi.
Đột nhiên ta cảm thấy rất chóng mặt, khó thở, trong lòng ngực có gì đó căng cứng, nghẹn lại rồi dồn lên cổ, ta mơ màng rồi ngất đi, không còn biết trời trăng gì nữa.* * *Chẳn biết đã ngất bao lâu, khi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường.
Ta lờ đờ đảo mắt nhìn xung quanh rồi phũ phàng chấp nhận một sự thật.
Hai bàn tay của ta đã được cố định lại bằng nan tre, hai bên băng bó cứng ngắc.
Trên người ta không hiểu sao lại mặc một bộ váy dài, vải mỏng, hai cánh tay lộ hẳn ra ngoài, ngực cũng thấy rõ.
Ta giật mình bật ngồi giữ một chiếc giường rất lớn, xung quanh có màn che nhưng không thấy ai ở đây cả.
Im lặng một hồi ta nhìn lại hai tay của mình cố gắng cử động nhưng giờ nó bất động, ta chỉ có thể nhút nhít từ khủy tay trở lên.Đúng lúc đó, ở bên ngoài có tiếng bước chân, ta lo sợ lùi lại nhìn về phía đó.
Tiểu Văn đi vào, trên tay cầm theo một thứ gì đó.
Hắn mỉm cười nhìn ta:"Tỉnh rồi sao?"Khi hắn nói chuyện, hai chiềc răng nanh đó cử động làm ta càng thấy sợ, tuy nó không dài nhưng nếu bị cắn phải nhất định sẽ rất đau.
Hắn bước lại ngồi cạnh ta, ta cuộn người lại:"Ngươi đã làm gì ta rồi?"Hắn chạm lên vai ta:"Khiến nàng phải thất vọng rồi.
Ta chưa làm gì cả.
Ta đã bảo khi ta ở cạnh nàng, ta muốn cả hai chúng ta đều nhớ rõ mà phải không? Ta đợi nàng tỉnh dậy, khỏe khoắn rồi chúng ta bên nhau vẫn chưa muộn."Ta liếc hắn, hắn vẫn vui vẻ đến đáng sợ đưa ra một lọ thuốc rồi nâng mặt ta lên:"Ta đánh hơi mạnh tay thì phải.
Bầm hết rồi."Hắn bôi thuốc lên cho ta, vừa bôi vừa nói tiếp:"Ta cưng chiều, không nỡ đánh nàng dù chỉ một cái thì nàng không trân trọng.
Bây giờ ta đánh nàng thế này cũng là do nàng không ngoan ngoãn thôi.
Nàng liếc thì cứ liếc, ta có đánh nàng thêm vài cái nữa cũng không bằng hai vết kiếm nàng đâm ta đâu.
Trách tim ta nằm ở giữa, nàng đâm bên trái thì sau mà trúng được? Nàng ngoan ngoãn ở lại bên ta, ta cho nàng tất cả hạnh phúc mà một nữ nhân cần có.
Nàng không cần sợ gì cả?" Đồ giả dối! "" Hửm? Ta giả dối bao giờ? Lúc đầu ta rõ ràng rất hiền lành, rất tin nàng, rồi sau này ta đã không muốn trở lại thành Quỷ Thiên Vương nhưng đều do nàng ép ta.
Mỗi ngày nàng cắt vào tim ta một nhát, báo hại nó bây giờ chỉ còn có nàng mà thôi, ta không nhét ai vào thêm được nữa.
"Bôi thuốc cho ta xong, hắn để ta nằm xuống.
Ở bên ngoài có người đi vào dâng lên một chén thuốc, ta nhìn theo người đó, không biết có phải người Sơn gia không? Tiểu Văn cầm lấy chén thuốc rồi múc một muỗng, đưa lên miệng ta:"