..Không biết qua bao lâu.Hồng Nhược Lan lưỡi đang cuốn vào bên trong miệng hắn.........!bỗng thấy bên dưới đang có vật cứng đang chạm vào bụng mình, ánh mắt tiếu ý, rút miệng ra.Nàng ta trong nháy mắt quay lưng lại, bờ mông khẽ vểnh lên, mỉm cười thâm ý...- Có muốn…...Lý Quý liền bật cười, vỗ mông Hồng Nhược Lan..- Đã trễ rồi… nên xuất hành thôi..Hồng Nhược Lan nghe vậy nhướng mày, thu lại tư thế kia.
Không lâu sau, ánh mắt chợt nhớ ra gì đó.Thu thập máu của Hạo Phi, Hồng Nhược Lan lấy trong nhẫn trữ vật ra một quyển trục nhàu nát đang cuộn lại, miệng niệm vô số pháp quyết.Trước ánh mắt tò mò của Lý Quý, quyển trục đang luộn lại kia bay lên không, từ từ mở ra càng lúc càng lớn, còn lập loè tinh quang sáng rỡ…Thấy tràng cảnh trước mắt, ánh mắt hắn khó hiểu..- Đây là…..Hồng Nhược Lan lau mồ hôi trên trán, nói chầm chậm..- Đây là thứ ta hứa khi ngươi giao Hạo Phi ta sẽ đưa cho ngươi….Ánh mắt nàng ta thâm ý..- Dù ngươi nuốt lời….
nhưng…..Lý Quý nghe vậy thoáng qua thất vọng..- Còn tưởng thứ gì… ta…...đâu cần bản đồ làm gì a….Hồng Nhược Lan trợn mắt, đi đến trước mặt hắn..- Này… ngươi ngu ngốc thật sự hay giả vờ a… thứ này… cả trăm vạn linh thạch cũng không mua được đâu a….Nghe đến trăm vạn linh thạch, Lý Quý ánh mắt sáng lên..- Cái gì....?......Thật sự ?.Dứt lời, hắn liền chộp đến quyển trục trước mắt.
Không lâu sau, ánh mắt chấn kinh, hít mấy ngụm lãnh khí...“Mụ nội nó… nàng ta không có nói ngoa a…”..“Bản đồ này… thể hiện rõ ràng vô số tam cấp, tứ cấp giới lân cận Mãn Hoang giới a…”..Lý Quý nhìn những kí hiệu hình tròn nằm rải rác giữa các giới, ngón tay chỉ đến đầy tò mò..- Ký hiệu này là….Hồng Nhược Lan nhoẻn miệng đầy đắc ý..- Đây chính là thứ khiến bảo đồ này… trở nên vô giá….….kí hiệu kia chính là các truyền tống trận cổ nối liền giữa các giới..Lý Quý cũng không xa lạ gì truyền tống trận, đây là các trận pháp để di chuyển khi ở khoảng cách vô cùng xa.Mỗi lần sử dụng truyền tống trận tốn không ít linh thạch.
Mặt khác, để dựng nên truyền tống trận, cần rất nhiều đại sư trận pháp tốn không ít công phu, chi phí này không biết bao nhiêu kể xiết.Chính vì vậy, ở phương Bắc xa xôi này, vô cùng hiếm thấy.Ánh mắt hắn đảo qua địa đồ, chỉ thấy phương Bắc này có 3 truyền tống trận, cái gần nhất cũng cách nơi đây gần cả ngàn dặm, nằm trong một khu rừng rộng bát ngát.Lý Quý tặc lưỡi...“Trời ạ… đáng giá...!đáng giá.........không có bản đồ này… làm thế nào....!phát hiện ra được truyền tống trận kia a….”..Đang miên mang đã nghe Hồng Nhược Lan nói..- Bản đồ này, Thi Tông tốn gần cả ngàn năm mới thu thập được..- Mỗi một môn phái chỉ biết được một đến hai truyền tống trận cổ, để môn phái trong trường hợp nguy hiểm có thể đào thoát.
Đây vốn đều là bí mật chân truyền của các đời tông chủ khác truyền xuống..- Thi Tông ta dùng Dục Thi Quyết cài cắm nhân thủ ở vô số môn phái........trải qua không biết bao nhiêu năm mới thu thập được những vị trí truyền tống giá trị này đấy...- Chỉ có máu của đệ tử chân truyền, đà chủ hoặc trưởng lão của Thi Tông mới có thể mở ra quyển trục này..Lý Quý đầu gật gật, nói khẽ..- Chả trách trước đây ngươi nói….
phải giao Hạo Phi cho ngươi, ta mới cầm đến tay.
Thì ra là nguyên nhân này….Hồng Nhược Lan đi đến bên cạnh, nhướng mày..- Thế nào….
có ta đồng hành… đã thấy lợi ích chưa ?.Không biết nghĩ gì, Lý Quý có chút phức tạp..- Ngươi thật sự… dám theo ta… ?.- Ta sẽ trở về hội họp với Hợp Hoan Tông… nơi đó… nơi đó… mọi người có không ít địch ý với Thi Tông…..…..ngươi hối hận vẫn còn kịp a….Nghe vậy nàng ta chợt nhướng mày..- Ngươi… sẽ để ta bị mấy ả lăng loàn kia bắt nạt ?.Lý Quý gãi gãi đầu..- Các nàng… cũng không tệ như ngươi tưởng…..Hồng Nhược Lan sực nhớ ra gì đó, khuôn mặt tức tối..- Khốn kiếp… Ả gì dùng xuân dược nhét vào miệng ta nhỉ, báo hại ta…..Nói đến đây, nàng ta khuôn mặt chợt đỏ bừng.
Lý Quý cũng không khá hơn..- Chính là Tuyết Nhi… nàng ta….
tính tình cổ quái… chỉ là….….
có chút phá phách a....Nghe Lý Quý nói vậy, Hồng Nhược Lan ánh mắt chợt loé..- Thì ra ả ta tên Tuyết Nhi….
sẽ có ngày ta….Lý Quý nghe vậy ho khan liên hồi..“Chưa gì đã thấy phức tạp rồi…..”..“Ta chưa đủ rắc rối hay sao a….
chẳng mang theo nàng ta… là sự lựa chọn sai lầm ?”..Hắn vội định thần, một tay nâng cằm Hồng Nhược Lan, nhướng mày thâm ý..- Tin ta đi… ngươi không muốn dây vào nàng ta đâu a…..Hồng Nhược Lan vội hất mặt ra..- Xí… ngươi làm như ta sẽ sợ a….Lý Quý thấy bộ dạng của Hồng Nhược Lan cũng không khỏi mỉm cười, sắc mặt thoải mái không ít..- Thôi được rồi, mang lại y phục… đi thôi..Bên trong huyệt động kia, chỉ còn văng vẳng tiếng nói..“Rốt cuộc đã được mang y phục…”.“Ngươi….”.“Ta nói sai sao….
Mấy tuần qua… chỉ toàn trần truồng….…còn chẳng phải do ngươi….”.“Khốn kiếp… bên trong ốc đảo kia… ngươi làm gì là việc của ngươi… ta đâu quản….”.“Ngươi không quản nhưng cứ mấy canh giờ lại tiến vào dày vò ta thế kia….
mang y phục làm quái gì….”.“Này….tráo trở… chính miệng ngươi nói ở trên ốc đảo này, việc gì phải mang y phục a …”.“Lúc đó ta và ngươi đang giao hoan… tất nhiên không cần mang y phục rồi….”.“Sau khi giao hoan ngươi cũng nói vậy a….”.“Chẳng phải ngươi dày vò phía sau