Lý Quý tặc lưỡi.- Nói vậy, tuy mang tiếng là người chính phái, nhưng Hướng gia….Viên Tam gật gù cười đắc ý.- Hướng gia đã nhúng chàm… cũng có thể nói hiện tại Hướng gia chính là sân sau của Băng Cung cài cắm vào chính phái để âm thầm nắm thông tin cũng như điều khiển thế cục..Chỉ thấy Lý Quý hít một ngụm khí lạnh.- Hướng gia cũng là một cự phú, mắt để ở trên đầu, không ngờ cũng có ngày cúi mình….Chỉ thấy Viên Tam lắc đầu.- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một phần cũng nhờ nhi nữ của hữu sứ Đường Tư Tư, tiểu nữ này sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, khiến Hướng Hiển điên đảo không thôi..Nghe đến đây Lý Quý nhếch mép.- Chứ không phải do trớ chú độc bộ của Băng Cung các ngươi ?.Viên lão sắc mặt trợn tròn, không lâu sau mới định thần.
Cười lớn.- Thì ra ngươi đã biết đến pháp môn này… nhưng pháp hiệu quả nhiều hay ít, cũng phụ thuộc trực tiếp vào người thi triển nữa a.- Tỷ như Tiểu Kê ngươi xấu điên xấu đảo, bộ dạng hệt như thầy tu, chẳng có chút khí độ gì…có sử dụng trớ chú này… có a miêu a cẩu mới bị trúng chiêu a !.Lý Quý cũng biết là Viên Tam trêu chọc, nên cũng chỉ bật cười một tràng...Không lâu sau, hắn mới tò mò.- Viên lão này, tại sao người khác lại bỏ linh thạch cho các tù nhân này ?.Ông ta chỉ mỉm cười, liếc sang Lý Quý.- Cũng chẳng phải vì mấy tên như ngươi ?.Thấy Lý Quý trố mắt khó hiểu.
Ông ta mới chầm chậm nói.- Có người bỏ linh thạch ra để giày vò các tù nhân, cũng có người chỉ muốn thoả mãn thú vui giết chóc, một số khác thì để thoả mãn khoái cảm nhục dục.
Cũng không thiếu người của chính phái mua các tù nhân này để thí nghiệm đan dược, công pháp mới… nói chung rất nhiều người, rất nhiều mục đích khác nhau.
Thậm chí Hướng gia còn tổ chức cá cược các trận chiến một sống một chết để các tu sĩ đến đây cá cược giải trí nữa a.- Chỉ là có một giới hạn, đó là không được đem tù nhân ra khỏi Thượng Vân Ngục..Viên Tam sắc mặt lộ ra tiếc rẻ đầy đê tiện.- Ngươi không biết đó thôi, mỗi một hai tháng, ta đều đến Thượng Vân ngục một chuyến, cũng không thiếu nữ tù nhân xinh đẹp cho ngươi dày vò a ! Chỉ là mỗi lần trở về, túi linh thạch lại xẹp đi nhiều a..Chợt nghĩ đến linh thạch, lão ta chợt nhăn mặt liếc sang Lý Quý khó hiểu.- Một tháng 4 tên Địa Cảnh, cũng tương đương với 200 vạn linh thạch.
Chẳng biết ngươi cùng Tả sứ có giao kèo gì mà Băng Cung lại chịu xuất nhiều vốn liếng như vậy a !.Lý Quý nghe đến đây trợn tròn.- 1 tháng 200 vạn linh thạch ? Con mẹ nó, một năm chẳng phải mất trắng 2 ngàn 400 vạn ?.Viên lão thấy bộ dạng hắn liền bĩu môi.- Ngươi tưởng tu sĩ Địa Cảnh là bó rau củ cải dễ kiếm lắm hay sao ? Cho dù những tên này đều đã bị phán án tử, nhưng chẳng thiếu người bỏ nhiều linh thạch hơn để lấy mạng bọn hắn đâu.- Một tên Địa Cảnh 50 vạn linh thạch chính là Hướng Hiển nể mặt Tả sứ thôi.
Giá cả thực sự phải cao hơn gấp đôi đấy..Nghe vậy Lý Quý như chìm vào suy tư, cũng không có trả lời.Cả hai vẫn đang rảo bước thì Lý Quý ánh mắt chợt loé khựng người lại.Chỉ thấy cơ thể hắn có chút run rẩy.
Viên Tam thấy vậy thì nhăn mặt khó hiểu.- Chuyện gì vậy ?..- Sao… sao… sao không có ai ?Dứt lời, Lý Quý đầy lo lắng, phóng như bay về phía căn nhà gỗ của Hồng Nhược Lan.........Lý Quý, là muội Nhược Lan đây.Thứ lỗi cho muội vì đi mà không chút báo trước, chỉ để lại phong thư này.Huynh cũng chớ lo lắng, ta lần này là trở về Mãn Hoang giới.Cũng chẳng phải hai mẹ con ta đi một mình mà còn có cả thân phụ Hồng Cự.Ta vốn dĩ muốn ở lại nơi này, tận hưởng cuộc sống yên bình ở đây càng lâu càng tốt, thỉnh thoảng huynh đến thăm muội đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Nhưng những giây phút này rồi đến lúc sẽ kết thúc, sẽ đến ngày chúng ta trở về Mãn Hoang giới, không thể tránh được một trường chém giết.
Cũng sẽ đến lúc, tu vi của huynh sẽ vượt qua muội, Nhược Lan ta cũng sẽ trở thành gánh nặng của huynh.Muội… không muốn như vậy chút nào.Lần này trở về, có thân phụ bên cạnh, muội sẽ dốc sức tu luyện.
Gây dựng thế lực của mình, giúp đỡ huynh một tay.Nếu huynh muốn tìm muội, hãy giữ lấy ngọc bội này đi đến chân núi Miễu Âm.Thu phong từThu phong thanh,Thu nguyệt minh.Lạc diệp tụ hoàn tán,Hàn nha thê phục kinh.Tương tư, tương kiến tri hà nhật?Thử thì thử dạ nan vi tình…( Tạm Dịch:Gió thu thanh,Trăng thu sáng.Lá rụng lúc tụ lúc tán,Quạ lạnh đang đậu bỗng rùng mình.Nhớ nhau không biết ngày nào gặp?Lúc gặp lại đêm ấy chan chứa tình.
)Huynh cũng đừng quên… Kiều Nhi cũng vô cùng mong nhớ huynh"*.....Đặt phong thư trên bàn xuống, Lý Quý thở dài, khuôn mặt không biết nghĩ gì.
Viên Tam thấy bộ dạng của hắn cũng hiểu ý, ra bên ngoài để hắn không gian riêng.Không lâu sau.Lý Quý mới cầm lấy ngọc bội lên xem, chỉ thấy bên trên là một miếng ngọc tròn dẹp, trắng như tuyết, ở giữa chỉ