Du lão quái phất tay khinh thường.- Ta sợ cái chó gì… ta cũng đã nói qua, dưới Ma Quân, bắt được Du mỗ thật sự là si tâm vọng tưởng.- Hơn nữa, việc này ta biết ngươi biết, không hề có người thứ 3, nếu như bại lộ thì chỉ có duy nhất…..- Du huynh yên tâm, việc này ta sẽ mang theo đến chết.
Tuyệt không tiết lộ cho người thứ 3.Thấy Lý Quý không chút suy nghĩ cắt lời.
Du Tần chợt nhoẻn miệng cười.- Ta cũng tin Tiểu Kê là người thông minh, sẽ không tiết lộ, nếu mở miệng… chỉ có một kết cục duy nhất chờ đợi ngươi…Hiển nhiên Lý Quý cũng biết kết cục mà Du Tần nói đến, thậm chí có thể nói, bí mật này cũng chẳng quan trọng kém Không Thư chút nào.
Nếu bại lộ, bị các cự đầu tìm mọi cách bắt sống sưu hồn là cái chắc….Thấy Lý Quý trầm xuống, Du Tần khuôn mặt như nhắc nhở.- Ta không tự nhận là mình giỏi, nhưng Tiểu Kê à, ta có thể tự nhận, tu sĩ mà ta ăn thịt qua, còn nhiều hơn nữ tử nằm dưới hạ thân ngươi không biết bao nhiêu lần….- Từng ngóc ngách, từng kinh mạch, từng thớ thịt, giòn hay dai, ngon hay dở, không gì mà ta chưa nếm qua.- Đạo của ngươi là dục tu, còn ta nói khó nghe một chút là ....!thực tu.- Phương pháp thì khác, nhưng bản chất không khác, phải kiên trì theo đuổi đạo mình đến cùng, người không có linh căn như chúng ta, đó là con đường duy nhất.
Rồi sẽ đến lúc........!chính tay ngươi....!mở ra một cánh cửa mới.Nghe vậy, chỉ thấy Lý Quý gật đầu, chắp tay.- Lời vàng ngọc của Du huynh, ta xin khắc cốt ghi tâm.
Nhưng ta có chút tò mò, tại sao huynh phải mạo hiểm cho ta....!?Du Tần nghe vậy thoáng qua ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.- Ta chưa bao giờ thấy thân cô quan tâm đến một nam tử khác như ngươi cả.
Ta ban đầu vốn dĩ chỉ muốn cho một mình thân cô biết bí mật này, nhưng đáng tiếc…- Phật nhà không linh, trong mắt thân cô, ta chỉ là một tiểu tử điên khùng… luôn xem thường ý kiến của Du mỗ a.(*Phật nhà không linh: Đây là tâm tính bình thường của mỗi người, cho dù phật ở đâu cũng giống nhau, nhưng con người luôn tin phật tự ở nơi xa xôi cùng cốc sẽ linh thiêng hơn những chỗ ở gần nơi mình sinh sống.
Câu này cũng có thể hiểu, có hai người cùng tài giỏi như nhau, người ta có xu hướng tin tưởng ngoại nhân hơn người trong nhà.)- Hãy coi như ta tặng một tri kỉ cùng cảnh ngộ như ngươi....!cũng như tặng cho thân cô đi a…Nghe đến đây, Lý Quý cười khổ.- Ai da… Du Tần huynh lần này nhầm rồi … ta cũng không ngại nói ra.- Ta và Du Phụng chỉ là đồng sàng dị mộng.
Du Phụng vốn dĩ xuân tâm đã hướng về Tống Thanh Thư rồi a…(*Đồng sàng dị mộng: Chung một giường nhưng mộng tưởng khác nhau, không cùng lối đi…)Vừa nghe đến Tống Thanh Thư, Du Tần ánh mắt đanh lại.- Ta cũng biết thân cô là người mưu kế đa đoan, hơn nữa muốn đánh chiếm lấy Thất Thải giới này, ngoại trừ Hướng gia và Vạn gia, Tống gia bắt buộc phải nắm lấy.- Nhưng ta tin tưởng vào ánh mắt mình, lẫn cả ánh mắt của thân cô nhìn Tiểu Kê huynh không biết nói dối.
Ngươi biết đấy, dù mưu thâm kế sâu, vẫn là nữ tử.- Con người nào phải sắt đá.....!Nhân Phi Thảo Mộc, Khởi Năng Vô Tinh.(*Nhân Phi Thảo Mộc, Khởi Năng Vô Tinh: Con người dù có lạnh lùng vô tình đi nữa, cũng chẳng phải cây cỏ, ai rồi cũng phải có lúc yếu lòng, ai cũng có lúc có tình cảm)- Đầu tiên, thân cô nhắm đến Tống gia quá nặng chủ đích.
Mặt khác, nam tử mà nữ tử Băng Cung dùng Nhất Chú Vĩnh Tâm chiếm lấy….
Đã bị u mê nói gì nghe nấy… còn gì thú vị nữa a ! Ngay cả nam tử chúng ta cũng vậy, thứ gì càng dễ đoạt lấy, càng không có khoái cảm…Lý Quý nghe đến đây liền cười khổ.- Thì ra trớ chú độc bộ kia tên là Nhất Chú Vĩnh Tâm…Chợt Du Tần ánh mắt có chút phức tạp.- Cứ coi như ta kết một mối thiện duyên với Tiểu Kê đi, với khả năng lẫn cơ duyên của ngươi, sớm muộn gì tiền đồ cũng sẽ vô hạn lượng, vì vậy hi vọng sau này, dù không có tình cảm đi chăng nữa… vẫn hi vọng ngươi không gây bất lợi cho Du Phụng thân cô a…Nghe vậy, Lý Quý thoáng qua bất ngờ, sau đó chắp tay.- Vạn Ban Giai Thị Mệnh, Bán Điểm Bất Do Nhân.(*Vạn Ban Giai Thị Mệnh, Bán Điểm Bất Do Nhân: Hết thảy do số mệnh, chẳng chút nào do người, mọi việc đều do số mệnh quyết định)- Nhưng Du huynh yên tâm, ta ân oán phân minh tuyệt không phải hạng người tráo trở.Nghe vậy, chỉ thấy Du Tần cười một tràng, nâng chén lên.- Ha ha ha… hay cho câu vạn ban giai thị mệnh.
Mặc kệ đi.- Nam vô tửu như kì vô phong.
Hảo huynh đệ, cạn nào !(*Nam vô tửu như kì vô phong: Đàn ông không uống rượu giống như lá cờ không có gió, thiếu nam tính, sắc khí lanh lợi…).Nghe vậy Lý Quý liền bỏ hết mọi chuyện khác ra sau, nâng chén !- Hahahaha.
Cạn !Trong đêm vắng ở giữa Lục Ngục, chỉ còn tiếng cười nói vang vọng cả không gian.......Thời gian thấm thoát thoi đưa.Xuân Hạ Thu Đông luân chuyển vừa vặn một vòng tuần hoàn...Hơn một năm sau.Bên trong một gia trang người qua lại tấp nập, có một nhân ảnh già nua quát lớn.- Ngươi lười nhác quá đi thôi… Vạn trang chủ đã tăng cho ngươi lên hơn 9 vạn linh thạch mà chẳng thấy năng suất đâu cả suốt ngày ngủ gật, thật là thất vọng quá a.- Ngươi, cùng ngươi… hôm nay đón tiếp Lư lão bản.
Còn ngươi, nhận đơn hàng này..Nhân ảnh già nua kia bộ dạng vô cùng tận tâm, chợt có một bàn tay vỗ vai, ông ta chẳng thèm ngoái ra sau.- Vỗ vỗ cái gì, không thấy ta đang bận tối tăm mặt mũi hay sao ?.Ở phía sau, bàn tay kia vẫn vỗ vỗ đến, ông ta liền nhăn nhó chửi bới.- Khốn kiếp… không nghe ta nói hay sao…..Chợt quay ra sau, khuôn mặt già nua kia trợn tròn, bất giác đầy tiếu ý.- Ngươi… tên khốn...- Tiểu Kê ngươi đã trở về rồi đấy à ?.- Ai da… Viên lão càng lúc càng có phong phạm tổng quản đấy a !Hai nhân ảnh kia còn ai ngoài Lý Quý và Viên Tam.Nghe vậy, chỉ thấy Viên Tam đảo qua một vòng, ánh mắt cả kinh.- Còn ngươi…....!khác biệt nhiều a !Thấy Lý Quý chỉ cười khì khì, Viên Tam liền nháy mắt.- Trang chủ đang ở hậu viên, ngươi trước báo cáo một chút.
Ta và ngươi gặp lại sau a !...- Ai da… Viên Lão không muốn nói chuyện thì thôi a.
Ta đi tìm trang chủ đây !Hắn bỏ đi nhưng cũng không quên quay lại trêu chọc.Hơn một năm rưỡi qua, khung cảnh chẳng khác gì lúc Lý Quý rời đi, dọc đường, không ít Luyện Khí Sư nhận ra hắn liền chào hỏi, Lý Quý cũng vô cùng khách khí đáp lễ.Không lâu sau.Đã thấy hắn đứng trước gian phòng của Du Phụng, Lý Quý chợt nghĩ gì đó liền nheo mắt, bên trong