Dục Tu Ký

Nhân Thân Tâm Ý Tương Thông !


trước sau



Giản Kim lúc này còn đâu bộ dạng oai phong ban nãy, chỉ còn kinh hoảng tột độ, đáy quần đã ướt sũng, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được tràng cảnh hệt như tu la địa ngục này lại xảy ra trước mắt mình.Miệng không ngừng khóc lóc van xin.- Du tiền bối, vãn bối biết sai rồi… hãy tha cho vãn bối đi… Tiền bối muốn gì ta cũng đáp ứng a !- Hu hu hu.

Tiểu Kê tiền bối, ta biết sai rồi… ta biết sai rồi….

xin tiền bối đừng….

!..Nhìn Lý Quý cười tủm tỉm, Du Phụng đang ngồi toạ thiền gần đó liền mở mắt.- Vui đùa đủ rồi ! Đi thôi.

Không khéo mất dấu Tống Thanh Thư đấy !Nghe vậy, chỉ thấy Lý Quý gật đầu.


Đi đến phía trước, bàn tay đưa ra.

Giản Kim nãy giờ chẳng còn lạ gì động tác này, dù cả người đã bị đóng băng nhưng vẫn thấy bên trên run lẩy bẩy, khuôn mặt hoảng sợ cực độ.- Đừng… đừng….- Ta…ta...!ta...Đáp lại lời Giản Kim chỉ là khuôn mặt mỉm cười hứng thú của Lý Quý, cũng chẳng phải hắn hứng thú vì giết người, mà bởi, Giản Kim… cho dù chỉ mới là Thiên Cảnh tầng 1, nhưng dù sao vẫn là Thiên Cảnh đầu tiên mà Lý Quý có cơ hội hấp thu.Nhưng nhìn vẻ mặt thích thú của đối phương, Giản Kim như triệt để rơi xuống hố băng, càng lúc càng gào thét mãnh liệt, lúc này hắn chỉ cầu mong có một ai đó vô tình ngang qua đây ứng cứu.Nhưng đáng tiếc, ác giả ác báo, chính Giản Kim…….là người lựa chọn vị trí hoang vắng không ai lui tới ở phía Đông bìa rừng này…......Nhìn Lý Quý cầm một đống trữ giới chỉ, khuôn mặt vô cùng đắc ý.

Du Phụng chợt nói.- Phương pháp hấp thu của Tiểu kê quả thật có môn đạo !Bên trong Cấm Không Sâm Lâm, bóng dáng của hai nhân ảnh một nam một nữ đang len lỏi xuyên qua bìa rừng.Lý Quý thu thập hết tất cả yêu đan, linh thạch lẫn cả pháp bảo của đám Giản Kim, cho vào trữ giới chỉ mình.

Vứt hết tất cả trữ giới chỉ trống rỗng kia, hắn mới nhoẻn miệng cười.- Được đại tu sĩ Quân cảnh khen ngợi, quả thật ta lấy làm tự hào a !Du Phụng vừa đi vừa vén mấy nhánh dây leo phía trước, nói vọng lại.- Ngươi nhận ra khi nào ?- Cũng chỉ mới một năm gần đây thôi !Nghe vậy, Du Phụng khựng lại, như nghĩ gì đó rồi quay ra sau nhướng mày.- Du Tần ?- Không, mà cũng không hẳn là không.

Bởi từ miệng Du huynh, ta mới rõ tuổi tác thật của phu nhân, cộng với trước đây người từng thuấn di trước mặt ta, hơn nữa còn là Tả sứ của Băng Cung, động não một chút cũng phần nào đoán được.Du Phụng nghe vậy chỉ gật gù, ánh mắt đảo sang đầy tiếu ý.- Ân ái với một lão bà bà hơn 500 tuổi như ta….…cảm thấy thế nào ?.Lý Quý đang đi cước bộ chợt đình chỉ, nháy mắt.- Vậy ân ái với một tiểu tử như ta….…cảm thấy thế nào ?.Chỉ thấy Du Phụng nhoẻn miệng cười, ánh mắt đầy thâm ý.- Tiểu Kê à… càng lúc càng thấy ngươi thú vị a.

Nếu như không mang gánh nặng Du tộc, có lẽ ta đã…Khuôn mặt Lý Quý giật thót, vội đưa hai tay như đầu hàng.- Ai da phu nhân à….

Ta cũng không muốn Du huynh........gọi ta là Cô trượng đâu a !Nghe vậy, Du Phụng liền không thể nhịn cười nữa, không lâu sau, mới thấy nàng ta cước bộ chợt dừng lại, đôi mắt đầy phức tạp.- Vốn dĩ trước đây, ta dự định sau khi lợi dụng Tiểu Kê lấy truyền thừa này, sau đó…Lý Quý cước bộ không chút đình chỉ, đi lên phía trước, khoác vai nàng ta, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn về phía trước thở dài nói.- Giết ta ?..Du Phụng ánh mắt mở lớn loé lên dị sắc.

Dường như Lý Quý đã biết câu trả lời, buông tay đi đến phía trước.- Vì sao phu nhân lại đổi ý ?Nhìn theo bóng lưng hắn, Du Phụng có chút phức tạp.- Ta chứng kiến Du Tần lớn lên, nhưng Du Tần chưa từng có bất kì một người bằng hữu nào.

Thật tình, ta luôn xem hắn như…Lý Quý đi trước, cũng chẳng thấy biểu hiện gì, chỉ nói.- Như nhi tử ?Du Phụng chẳng biết nghĩ gì.- Tiểu Kê thật sự là kì tài, tâm tính quyết đoán, co được duỗi được.

Đạo lộ không ít cơ duyên, tiềm năng không thể ước lượng.


Rồi sẽ đến lúc ngươi sẽ….Chỉ nghe tiếng Lý Quý nói chầm chậm.- Người muốn ta sau này phù trợ cho Du huynh ?Chỉ thấy Du Phụng thoáng qua ngạc nhiên, không lâu sau đó mới gật đầu.- Ta cũng từng nói qua, chiếm được Thất Thải giới này, sứ mệnh của ta coi như hoàn thành.

Du Tần rồi cũng đến lúc phải chấp chưởng Du gia.- Thật sự mà nói… tu chân giới tráo trở, vô tình bạc bẽo.- Ta cũng….….không hề muốn Du Tần sau này…...…có một kẻ thù như ngươi chút nào !..- Phu nhân chớ lo, ta thật sự xem Du Tần là bằng hữu tri kỉ.

Còn nữa….- Việc ta đã nói mang Du huynh ra khỏi Thượng Vân Ngục, chắc chắn sẽ làm được.Cước bộ Lý Quý chợt đình chỉ, như suy nghĩ gì đó, liền quay lại bước về phía Du Phụng.

Chỉ thấy hắn đưa sát mặt tới mặt nàng ta, nhìn chăm chú vào hai mắt ngạc nhiên của Du Phụng.

Nhướng mày bật cười một tràng.- Đúng thật thân nhân tâm lý tương thông mà !- Phu nhân trong mắt Du huynh cũng hệt như vậy.

Người không biết đấy thôi, huynh ấy đã từng bắt ta hứa.

Dù sau này không có tình cảm

với phu nhân đi nữa, thì cũng vì huynh ấy mà chớ gây bất lợi cho phu nhân.Nghe vậy, đôi mắt nàng ta như có chút miên man.

Dường như thấy bộ dạng mình có chút thất thố, Du Phụng nhanh chóng định thần.

Chẳng biết nghĩ gì, liền mỉm cười yêu mị đưa sát mặt mình tới hơn, miệng như muốn chạm vào miệng hắn.- Vậy Tiểu Kê….....có tình cảm với ta chăng ?Du Phụng đột ngột hỏi vậy khiến hắn có chút bất ngờ, liền bật cười nhướng mày.- Ai da… để xem… phu nhân tâm địa độc ác này, lại vừa già vừa xấu này, à…còn cả hoang dâm…nhưng…..“Ưm…ummmm”..Chưa nói hết câu, Du Phụng đã hôn lên môi hắn nhất thời khiến Lý Quý trợn tròn.

Qua gần chục cái hô hấp, nàng ta mới buông ra.


Hắn lúc này mới nuốt nước miếng mấy cái, nói tiếp câu còn lại.- ….

Nhưng mà ta thích a…Chỉ thấy Du Phụng bật cười khúc khích, ngọc thủ nhéo mũi Lý Quý rồi cất bước đi mất.Chỉ nghe giọng nàng ta vọng lại.- Đi nào !......Mấy ngày sau đó, tình cảnh cũng không có gì khác biệt.Ban ngày, Lý Quý cùng Du Phụng dành toàn bộ thời gian vượt Cấm Không Sâm Lâm.

Cũng không thiếu yêu thú cao giai lao vào công kích.

Nhưng toàn bộ đều bị Du Phụng giải quyết nhanh chóng.Lý Quý vừa mới hấp thu một tu sĩ Thiên Cảnh, hiển nhiên chẳng thể nuốt xuống thêm yêu đan.

Toàn bộ đều được cất vào bên trong trữ giới chỉ cùng với đống yêu đan của đám Giản Kim.Chỉ kì quái là yêu thú càng lúc càng trở nên hung bạo hơn, dù không xâm phạm lãnh thổ nhưng yêu thú lại chủ động ra bên ngoài săn giết các tu sĩ khác.Dọc đường đi, còn thấy không ít thi thể tu sĩ đủ loại y phục bị cắn xé, thậm chí còn có cả tu sĩ Thiên giai của Tống gia.Lý Quý còn thấy trên tay hai tu sĩ Thiên giai Tống gia này trên tay đã cầm lấy huyết sắc lệnh bài nhưng vẫn không thoát khỏi khốn cảnh.Việc này cũng khiến cả hai khó hiểu không thôi, bởi lẽ các tu sĩ này cũng có thể thấy chuyên phụ trách thu thập kì trân dị thảo nơi này, kinh nghiệm lẫn lịch lãm không ít.Rất khó xảy ra sự cố bỏ mạng như vậy.Nhưng dù không biết rõ nguyên nhân, Du Phụng lẫn Lý Quý không vì vậy mà sợ hãi, vẫn tiến về phía trước, chẳng qua là đề phòng hơn mà thôi.Đêm đến cũng chẳng khác gì các đêm khác.Chỉ khác ở chỗ, giữa rừng già tăm tối, có một khối băng hình bán cầu trong suốt, đang nằm trên một ngọn cây cổ thụ già cỗi, cao hơn 30 trượng.Dù khối cầu băng này rộng gần 2 trượng, nhưng lại nằm vừa đủ trên một nhành cây.

Như vậy đã đủ để thấy thân cây này to lớn đến nhường nào.(*1 trượng = 2,3m )Chính vì lúc này đã đến trung tâm của Cấm Không Sâm Lâm, yêu thú lúc này toàn bộ đều trên Thiên Cảnh, thậm chí không ít yêu thú Thiên Cảnh đại thành lai vãng, nên Du Phụng mới lựa chọn vị trí nghỉ đêm như vậy.Thậm chí cũng vì cố kị yêu thú, nàng cũng không có đốt lửa.Nhưng may mắn đêm nay lại trăng tròn sáng vằng vặc, ánh trăng chiếu phủ cánh rừng đầy sương mù chỉ thấy một màu xanh huyền bí.Bên trong bán cầu băng này, chỉ thấy Du Phụng đang nằm lên người Lý Quý, cả hai dù thân không mảnh vải như mồ hôi lại đổ ra như nước.Ở dưới, hạ thân gân guốc của hắn vẫn còn nằm trong huyệt đạo lông lá ẩm ướt, nhầy nhụa tinh khí của Du Phụng cũng chưa có rút ra.Hiển nhiên cả hai vừa mới trải qua một trận mây mưa.Du Phụng áp mặt lên ngực hắn, miệng như cười, màn đêm nhập nhoè cũng chẳng biết mắt đang nhắm hay mở.

Chỉ thấy một tay Lý Quý đang đặt ngay eo thon, một tay đang vuốt ve mái tóc bồng bềnh bên trên.Lý Quý nghiêng đầu sang một bên, ngắm nhìn ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống cả sâm lâm như thất thần.- Vị tu sĩ chế tạo ra một pháp bảo không gian rộng lớn này rốt cuộc tu vi như thế nào a !- Quả thật thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân !(* Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Câu này dịch sát là Ngoài trời còn có trời, Ngoài người còn có người.

Ý muốn nói trời đất rộng lớn, người giỏi thì còn có người khác giỏi hơn ).



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện