Hắn nghe vậy chỉ gật đầu.- Ta chỉ nghe thoáng qua từ một vị hão bằng hữu ở Thượng Vân Ngục, Du Phụng tên thật là Du Kỳ Nhiên, từ khi Băng Cung thống nhất Bách Băng giới, thậm chí lúc nội đấu hai nhà Đường - Du còn chưa phát sinh.
Du Phụng đã âm thầm đến Thất Thải giới này bày bố trước thế cục, hòng giăng một mẻ lưới lớn.- Đường gia có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được, vị Tả sứ luôn ở tổ địa Du gia kia thực chất chỉ là thế thân.
Cho đến khi nội chiến xảy ra, Đường gia mới bắt đầu để mắt theo dõi hành tung cao tầng Du gia, nhưng lúc này đã quá muộn.- Thế thân kia cả trăm năm qua chưa từng rời khỏi tổ địa, Đường gia hoàn toàn lạc vào sương mù, thậm chí còn mù quáng nghĩ rằng vị Tả Sứ này một lòng tu luyện bế quan tấn cấp nữa.- Thực tế Du Phụng đã sớm rời khỏi Bách Băng giới, hơn 30 năm nhẫn nhịn làm hạ nhân của Vạn Nhẫn Trang, khiến tu vi không chút tăng tiến, rốt cuộc tiếp xúc được với Vạn Phiến, không lâu sau kết đạo lữ với vị trang chủ này, cho đến tận bây giờ thì ngươi đã hiểu rồi đấy !Hà Dạ Tư nghe đến đây bất giác cả người rùng mình.- Cả trăm năm nằm gai nếm mật, tâm cơ thật đáng sợ.(*Nằm gai nếm mật: Nằm trên gai nhọn, nếm mật đắng tự đày đoạ mình để nuôi chí lớn, ý nói chịu đựng nhẫn nhịn mọi khó khăn gian khổ để làm đại sự )- Nhưng chỉ vậy mà ngươi........đặt cược vận mệnh vào nhà họ Du ?Lý Quý chỉ gật gù, ánh mắt thâm trầm.- Ngươi phải tiếp xúc với Du Phụng thì mới biết nàng ta khủng khiếp thế nào, ta cũng rất rõ ở Hợp Hoan Tông, mẫu thân Liễu Thanh ngươi lắm mưu nhiều kế, nhưng khi so với vị tả sứ này, thật sự kém xa.- Ta không biết thế lực của Đường gia thế nào, nhưng thật sự với tâm cơ cùng dã tâm đáng sợ của Du Phụng, sớm muộn gì Đường gia…..
rồi sẽ bị nuốt trọn.Hà Dạ Tư thật sự cũng không đơn giản, liền nhìn ra vấn đề.- Không khéo ngươi ….cũng bị bà ta nuốt trọn a !Nghe vậy, Lý Quý bật cười khúc khích, lấy ở trong trữ giới chỉ ra một vật, bàn tay phe phẩy.- Hiển nhiên ta không thể hoàn toàn tin tưởng nàng ta được.
Nhưng chừng nào thứ này còn trong tay ta, Du Phụng….
không thể trở mặt.Thấy thứ cuộn lại như một hoạ quyển kia, Hà Dạ Tư khó hiểu.- Đây là thứ gì ?- Qua kí ức của Vạn Phiến, ta mới biết muốn điều khiển các dải lụa của Thất Thải giới, cần 4 yếu tố bắt buộc.
Đầu tiên là rất nhiều linh thạch, tiếp đó là người thi pháp phải có huyết thống của Tống gia.- Thứ ba là cần phải có pháp quyết khu động của Hướng gia và cuối cùng….
Chính là vật này.- Đây là Thất Thải Hoạ Trục mà trước đây Tống gia chiếm được khi diệt tộc Phương gia, cũng chính là chìa khoá điều khiển các đám mây của Thất Thải giới.Hà Dạ Tư chấn kinh, nhất thời không thể tiếp nhận thông tin này.- Cái gì ? Các dải lụa có thể di chuyển ?- Còn nữa….
làm sao ngươi lại có vào tay Thất Thải Hoạ Trục này ?Chỉ thấy Lý Quý cười đắc ý.- Ta hợp tác với Du Phụng, mới biết được huyền cơ này.
Còn hoạ trục này, chỉ là có chút ngứa nghề….
tiện tay mượn của Tống Thanh Thư a !- Mượn ?? Ngứa nghề ??Nhìn khuôn mặt cười cợt của Lý Quý, Hà Dạ Tư vô cùng khó hiểu, chỉ thầm đoán không có gì tốt lành, nhưng dường như thấy hắn không muốn giải thích, nàng ta cũng lười truy hỏi, không lâu sau chợt nghĩ gì đó gật gù.- Chả trách vì sao Du Phụng lại nhắm vào Tống Thanh Thư…Khuôn mặt hắn gật gù, uống một hớp rượu.- Tống Thanh Thư chính là nhân tố quyết định thành bại.Nói đến đây, Lý Quý ánh mắt chợt động như nghĩ ra gì đó, khuôn mặt lo lắng.- Dạ Tư, ngươi tốn biết bao nhiêu năm kết giao với Tống Thanh Thư, vì sao ngươi lại hạ sát hắn ?Chỉ thấy Hà Dạ Tư thở dài.- Ta thật sự cũng không rõ.
Đây là nhiệm vụ cao tầng Đường gia phân phó song hành cùng với đoạt truyền thừa.
Có lẽ do ta đến từ giới khác, khó điều tra lai lịch, vì vậy Đường gia mới…Chợt Hà Dạ Tư khựng lại, ánh mắt khẽ động.- Khoan đã ! chẳng lẽ ý ngươi là…Lý Quý khuôn mặt như suy ngẫm.- Nếu Đường gia đơn thuần chỉ nhắm đến truyền thừa, cần quái gì hạ sát Tống Thanh Thư gây ra rắc rối không cần thiết ?- Nếu nói việc này trùng hợp có đánh chết ta cũng không tin.
Chắc chắn mấy năm qua Đường gia…….đã đánh hơi được gì đó.Hắn có chút vội vàng đứng dậy, quay sang bên cạnh.- Dạ Tư, lấy truyền thừa rồi nhanh chóng trở về thôi !Hà Dạ Tư nhướng mày khó hiểu.- Ngươi chưa mở được cửa động, làm sao lấy được truyền thừa ?Lý Quý ánh mắt trợn tròn, chỉ vào ngọc giản màu trắng trước mắt.- Chẳng lẽ thứ này….
không phải truyền thừa ?Chỉ thấy khuôn mặt Hà Dạ Tư cười khổ.- Đây là cửa ải cuối cùng, phải ngưng thần ghi một công pháp bất kì của Băng Cung vào trong ngọc giản này.
Sau khi xác nhận chính xác, cửa động mới mở ra.Vừa nghe đến đây, Lý Quý nhăn nhó, vò đầu bức tai.- Khốn kiếp ! Khốn kiếp ! Biết vậy lúc nãy chờ thêm một chút nữa a.- Con mẹ nó, thật là xui xẻo, đã đến được đây rồi, giờ đào đâu ra công pháp Băng Cung đây ?- Khoan đã, Du Phụng….Nghĩ đến đây, Lý Quý liền lâm vào trầm tư, quay sang bên cạnh ánh mắt chợt loé.- Thật sự công pháp nào của Băng Cung cũng được ?Hà Dạ Tư khó hiểu gật đầu.- Ta nghe người Đường gia nói vậy, thật sự cũng không rõ lắm !- Được.
Ngươi chờ ở đây, ta sẽ sớm quay lại !........Không biết qua bao lâu.Bên ngoài cự động.Tống Thanh Thư vẫn đang nằm bất động, cách đó mấy bước chân.
Du Phụng đang ngồi xếp bằng bên cạnh, mồ hôi đầm đìa túa ra như nước, khuôn mặt cũng vô cùng xanh xao.Bộ dạng hệt như vừa mới trải qua