Nghe đến đây chỉ thấy hắn ánh mắt chợt loé, bật cười.- Ai dà.
Ta cũng là may mắn được Du gia đề bạt thôi a, tu vi ta cũng chỉ bằng cô nương, nào có thể làm nên trò trống gì chứ !Khuôn mặt Du Thanh Nhược thoáng khựng lại, nheo lại nhìn Lý Quý chẳng biết nghĩ gì, qua mấy hơi thở chợt mỉm cười.
Ngọc thủ lấy nước bên dưới nhẹ nhàng cọ rửa cho hắn.- Đại nhân thật là khiêm tốn, một người tu vi chỉ ở Địa Cảnh, còn không mang hai họ Du, Đường, mà lại trở thành Hộ Pháp của bản tông, đây chính là việc ngàn năm qua chưa từng xuất hiện a.Nghe đến đây, hắn ánh mắt khẽ động.“Thì ra việc ta trở thành khách khanh hộ pháp đã truyền đến Băng Cung….
Chả trách nữ tử này tu vi chỉ ngang bằng nhưng lại đề phòng lẫn khách khí với ta như vậy”“Nhưng chẳng trách nàng ta lại thấy kì lạ như vậy, việc tu vi Địa Cảnh trở thành hộ pháp của Băng Cung, cũng có chút khó coi a !”Chợt nhớ đến lão bằng hữu, Lý Quý có chút kinh nghi.- Này, chẳng phải Viên Tam cũng là hộ pháp của Băng Cung, chẳng phải họ Du Đường, nhưng tu vi cũng chỉ Địa Cảnh hậu kì đó sao ?Vừa nghe đến Viên Tam, nữ tử này ánh mắt trợn tròn.- Đại nhân, Viên Tam là ai a ?Chỉ thấy hắn nhướng mày.- Chính là lão già Tổng quản của Vạn Nhẫn Trang hiện tại, người đầu tiên từ Bách Băng Giới đến đây đấy !Khuôn mặt nữ tử vô cùng đặc sắc, bật cười.- Ai dà, đại nhân không biết rồi, ông ấy cũng chính là thúc thúc của ta, cũng là người đứng đầu chi thứ 3 của Du gia.
Tên thật là Du Lã, tu vi chân chính là Thiên Ma trung kì mà a ?- Cái gì ?Chỉ thấy Lý Quý quay phắt ra sau, nhìn Du Thanh Nhược chăm chăm.
Khuôn mặt giật giật liên hồi.
Thấy nàng ta chẳng có biểu hiện gì giống nói đùa.
Hắn vội quay lại, khuôn mặt trầm xuống.- Con bà cái lão già dê này.
Gì mà Địa Cảnh đại thành, gì mà gần đất xa trời chứ….
Thật là chơi đùa với ta mười mấy năm qua mà, uổng công ta coi là hảo bằng hữu a.- Còn nữa… gì mà uống say xỉn đi không nổi, nhờ Tiểu Kê dìu về chứ.
Cái lão già khốn kiếp này, đóng kịch thật hay a !Nhìn bộ dạng thất thố chửi bới của Lý Quý, Du Thanh Nhược nhịn không được bụm miệng lén cười.
Qua chừng mấy hơi thở, nghe tiếng khúc khích, chỉ thấy hắn liếc lên mỉm cười, nháy mắt mấy cái.- Này… thúc thúc ngươi trêu đùa ta rõ khổ, hiện tại dày vò lão già kia không được, ái dà… bổn công tử đành phải dày vò ngươi thôi a !- Ái dà… Băng Cung ta toàn bộ đều là lấy dục tu thân, đại nhân người phải biết lượng sức một chút, chẳng may ngươi có vấn đề gì.
Ta không biết làm sao báo cáo với cao tầng a.
Hi hi hi hi hi !Thấy Lý Quý trêu ghẹo, Du Thanh Nhược nửa đùa nửa thật.........Qua chừng 4 canh giờ sau.Trời lúc này mưa càng lúc càng lớn hơn, bên ngoài trời vừa tối vừa sương mù, chỉ thấy một mảng tối mịt.
Ngoài tiếng mưa rơi lộp bộp ồn ào ra.
Cũng chẳng còn nghe thấy âm thanh khác.Bên trong căn phòng, ánh lửa lập loè ánh lên mấy nhân ảnh.“Ư…ư… ư….
đại..đại nhân nhẹ một chút….”“Nhẹ… nhẹ một chút….Ơ….a….ưmmm”Chỉ thấy lúc này, bên trên mộc sàng, nhân ảnh Du Thanh Nhược thượng đồn nhô cao, chống tay bên dưới, nhấp nhô liên hồi.
Hai tiểu nữ tử ngồi bên cạnh, khuôn mặt chăm chú nhìn tràng cảnh phía trước, thỉnh thoảng còn nói với nhau gì đó, rồi cùng nhìn xuống hạ thân mình, khuôn mặt đỏ ran lên.Du Thanh Nhược lúc này cảm giác đau rát ở hậu đạo truyền tới đã triệt để lấn át cảm giác đau đớn bên dưới âm hộ lúc nãy.
Khuôn mặt đỏ ran, mồ hôi ướt đẫm, nhịn đau quay ra sau.- Đại… nhân.… người… người lừa ta rõ khổ…ư..Chỉ thấy Lý Quý khuôn mặt cũng đã đỏ ran lên, cũng chẳng phải đỏ vì linh tửu ban chiều, mà bởi dục vọng rạo rực đang thiêu đốt ngay lúc này.
Hắn hạ thân không chút đình chỉ, nhìn cúc hoa chật chội của Du Thanh Nhược ôm chặt lấy mao côn gân guốc, bật cười một tràng.- Ha...hahaha ha… ta nào có lừa gì cô nương a ?Chỉ thấy cả người Du Thanh Nhược nhấp nhô, khuôn mặt nhíu lại cười khổ.- Ưm… ư…Nếu biết đại nhân cũng là dục tu… ta cũng….- Cũng thế nào ?Chẳng trách tại sao nàng ta lại thất thố như vậy, mấy canh giờ hành sự liên tiếp, hơn nữa.
Lý Quý lại không có dấu hiệu xuống sức.
Hết dày vò âm hộ rồi đến hậu đạo, khiến Du Thanh Nhược cũng khốn khổ không thôi.Nhưng nếu vậy cũng không có gì đáng nói, vấn đề là nàng ta cảm nhận rõ, dù có vận dụng pháp môn Thải Dương Bổ Âm đến tận cùng, nhưng từ nãy đến giờ, nàng….…..lại là nạn nhân, cũng đang là người bị hút âm khí !Cả người truyền đến cảm giác đau mỏi mãnh liệt, cơ thể hệt như mất dần sức sống vậy, ngay cả mở miệng cũng có chút khó khăn.Thật sự là Lý Quý cũng không muốn dày vò nàng ta mà bởi, hắn muốn xác nhận về pháp môn của Băng Cung so với Hợp Hoan Tông.
Trước đây chỉ giao hoan cùng Du Phụng, nhưng rõ ràng Du Phụng cùng Lý Quý không cùng một cấp bậc, hiển nhiên người thất thế chính là hắn.Lúc này thông qua giao hoan cùng Du Thanh Nhược, cũng tương đồng cảnh giới với mình, Lý Quý mới có thể xác nhận, về pháp môn Thải Dương Bổ Âm, rõ ràng Băng Cung hơn hẳn Hợp Hoan