Lữ Lỗ là tạp dịch phục vụ cơm nước cho ngoại môn đệ tử, thấy Lý Quý hắn đang đi qua hậu viên Thần Kiếm Tông liền nói với tên tạp dịch mập mạp bên cạnh:- Đại Hổ, ngươi xem, cái tên Lý Quý này da mặt cũng thật là dày a. Suốt một năm qua nghe biết bao lời đàm tiếu mà hắn vẫn không có chút xấu hổ a. Nếu là ta, kiếm một miếng đậu hũ đập đầu vào chết cho rồi.Tiếng cười ha hả lẫn trêu ghẹo từ tạp dịch phòng truyền vào tai hắn.Lý Quý khuôn mặt đỏ bừng, hai tay bất giác nắm chặt, liếc nhìn bọn chúng cười lạnh, nhưng chẳng dám nói lại, chỉ lẳng lặng đi tiếp.Tư chất của Lý Quý thậm chí ngoại môn đệ tử của môn phái cũng không bằng, nên 1 năm qua hắn chỉ suốt ngày ru rú ở nội môn.Sợ ra ngoài sẽ phải nghe vô số lời châm chọc kia.Nếu không vì sư tỷ Văn Tịnh Kì nhờ hắn đem một ít linh dược ở đan phòng đến hắn cũng chẳng ra ngoài làm gì a, mỗi lần ra ngoài lại xấu hổ không thôi.Nhiều lúc hắn muốn kết thúc cuộc đời xấu số của mình, chết quách cho xong, nhưng nghĩ rồi lại thôiLý Quý hắn vẫn sợ chết hơn...xấu hổ a.Mang linh dược trở về gian nhà gỗ của mình.Từ xa đã thấy Văn Tịnh Kì đang ngồi bên bờ suối, trên tay nàng đang cầm một nhánh cây nhỏ, nghịch ngợm với mấy con cá bên dưới.Bên cạnh Văn Tịnh Kì, có một nha hoàn đang chăm chú rửa mấy trái cây dại bên suối.Nha hoàn bất giác thấy hắn trở về, bèn nháy mắt, lè lưỡi trêu chọc hắn bộ dạng có chút đáng yêu.Hắn thấy bộ dạng làm trò quỷ của nha hoàn kia thì bất giác khẽ cười.Liếc sang Văn Tịnh Kì, khuôn mặt hắn có chút giãn ra.Văn Tịnh Kì ngồi đó đang mang một bộ thanh sam trắng, khuôn mặt trắng bóc lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhãn thần toát ra vẻ xinh đẹp đáng yêu không sao tả xiết.Văn Tịnh Kì không chỉ là tình nhân trong mộng của hắn mà còn là thần tượng của đại đa số ngoại môn lẫn nội môn đệ tử.Lý Quý liếc nhìn nàng như một kẻ si tình.Chỉ cần Văn Tịnh Kì sư tỷ hài lòng, xấu hổ một chút cũng đáng a.Hắn cố gắng sửa sang cơ thể sao cho phong lưu tiêu sái một chút, đi đến bên cạnh nàng.- Sư tỷ, linh dược của ngươi đây.Văn Tịnh Kì khẽ quay mặt, nụ cười hệt như nắng giữa mùa đông.- Lý sư đệ, cám ơn ngươi a.Lý Quý hắn nhìn nàng như si ngốc, bộ dáng phong lưu tiêu sái biến đâu mất dạng.Lần nào cũng vậy, mỗi khi nhìn thấy nụ cười Văn Tịnh Kì, hắn đều thất thần như vậy.- Sư tỷ, dạo này ngươi đến thăm ta càng ít a.Lý Quý từ trong miên man định thần, thì thào nói.Văn Tịnh Kì nghe hắn hỏi vậy cũng có chút bất ngờ, ánh mắt có chút thất thố:- Lý Sư đệ, ta gần đây nhận khá nhiều nhiệm vụ môn phái, không có nhiều thời gian rãnh rỗi như trước.Lý Quý nghe nàng nói có chút trầm mặc.Hắn cũng không ngu ngốc, Văn Tịnh Kỳ vốn là đệ tử chưởng giáo Mặc Long yêu quý nhất.Chưởng giáo hẳn sẽ không bắt nàng làm nhiệm vụ kia, ảnh hưởng tu luyện a.Trong đầu nghĩ vậy nhưng hắn cũng không có nói ra.Văn Tịnh Kì nhìn thấy Lý Quý có chút buồn bã, khoé mắt loé lên một tia áy náy.Nhưng nàng nhanh chóng phục hồi tâm trạng:- Lý sư đệ, sắp tới ta không thường xuyên đến chơi với ngươi được. Ngươi mặc dù không có… ngươi cố gắng chăm chỉ, nhớ đừng bỏ bê tu luyện.- Sẽ làm chưởng giáo buồn lòng a.Văn Tịnh Kì định nói hắn mặc dù không có linh căn, nhưng lại sợ làm hắn buồn, nên đành lảng sang chuyện khác.Lý Quý hắn làm sao lại không nghe ra ý của nàng.Hắn chỉ nhìn Văn Tịnh Kì mỉm cười, cố gắng kìm chế xúc động của mình.Không biết qua bao lâu, bóng dáng Văn Tịnh Kì cưỡi phi kiếm liền khuất xa....Lý Quý buồn bã nằm lên giường, trên tay không biết từ lúc nào có một viên ngọc màu xanh dương đang phát sáng. Đây là Văn Tịnh Kì tặng hắn.Tâm trạng đang rất buồn bực, làm mọi cách cũng không thể hấp thụ linh khí.Hắn cũng biết cảnh giới võ học tối thiểu phải là Nhân Tiên kỳ.Nhân Tiên sơ kỳ là tầng 1 đến 3, trung kỳ là từ 4 đến 6, hậu kỳ là từ 7 đến 9.Đột phá tầng 9 sẽ giống như cá chép vượt long môn, trở thành cường giả Địa Tiên chân chính.Có thể thoải mái hành tẩu tu chân giới, chưa thể hùng bá 1 phương như sư phụ Mặc Long nhưng cuộc sống đã thoải mái không phải lo nghĩ.Thế nhưng chỉ biết trách hắn không có cơ duyên.Linh khí nồng đậm xung quanh hắn giống như cho bò ăn linh chi vậy.Chẳng thể hấp thu, chẳng có ích gì.Mấy ngày qua hắn chỉ biết tìm chuyện quậy phá cho hết ngày, không thì cả ngày nằm ườn ngủ.Thỉnh thoảng vẫn lại tật xưa, rình mò các ngoại môn đệ tử tắm táp.Các sư tỷ thường hay đến thăm và chỉ dạy cho hắn nhưng chẳng có tiến bộ gì.Dần dần các nàng cũng nản lòng, lâu ngày bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét hắn.Có lẽ sư tỷ Văn Tịnh Kìcũng vậy.ắn không chỉ không có thực lực mà lại còn vô cùng lười nhác.Lý Quý nghĩ nhiều lúc hắn muốn xin sư phụ về quê để làm một nông phu bình thường, an an ổn ổn.Nhưng cũng chỉ suy nghĩ chứ chưa đủ dũng cảm để nói với ông ta.Mặt khác Văn Tịnh Kì cũng là một trong những nguyên nhân hắn còn lưu luyến Thần Kiếm Tông.Nghĩ đến viễn cảnh hắn rời môn