“Ngươi thấy các thi thể khi bị mang về chưa ?”“Ta chưa thấy nhưng cũng đã nghe nói qua a, tất cả chẳng ai còn nhìn rõ hình hài cả”“Chết như vậy cũng thật là đáng sợ”“Đã gần cả năm trôi qua, tại sao Thông Thời Các vẫn chưa tìm ra hung thủ nhỉ, rốt cuộc là thế lực nào đang ra tay vậy a”“Suỵt, im lặng một chút, lại đến nữa rồi”Tiếng bàn tán chợt im bặt.Bên trên Hậu Sa Thành, chỉ thấy lúc này một toán người cưỡi phi cầm kì quái lướt qua.
Số lượng lên đến cả chục.
Khí tức không chút cố kị phát ra, vừa có Địa Cảnh vừa có Thiên Cảnh.Thấy đám người kia ai nấy khuôn mặt cũng đều có chút nghiêm trọng khuất dần.
Bên dưới tiếng bàn tán mới dần trở lại.“Hôm nay đã là toán người thứ hai rồi”“Ta đoán chừng sẽ còn nữa, hôm qua có ba đám người như vậy lận đấy”“Bên ngoài tường thành sa mạc trải dài tít tắp, quả thật rất khó truy tìm”“Thứ đáng sợ nhất chính là thứ mà không biết rõ, ta thật hi vọng Thông Thời Các sớm tìm ra hung thủ a”Đám người đang bàn tán bất ngờ nghe thấy tiếng hét thất thanh.“Cứu !....!Cứu… !”Nhất thời đám người đều khó hiểu nhất tề tiến về một chiếc lều gần đó phát ra tiếng nữ tử.“Chuyện gì vậy ?”“Có chuyện gì mà ồn ào vậy a?”Đám đông đứng xung quanh có phàm nhân, có cả tu sĩ.
Chợt một nữ tử tiến ra bên ngoài, run rẩy chỉ vào bên trong căn lều vải.“Có… có thi thể… là ma đầu…”Nhất thời đám người đều đồng loạt rui ra sau mấy bước.
Một vài tu sĩ trung giai lớn gan mới dám tiến đến, mở túp lều tiến vào.
Vừa thấy tràng cảnh bên trong, mấy tu sĩ kia liền giật bắn người thoái lui ra ngoài.- Mau… mau báo cho Thông Thời Các !- Rốt cuộc có gì bên trong vậy ?Một tu sĩ khuôn mặt nhíu lại.- Là bốn thi thể hộ vệ của thành chủ.Nghe đến đây, đám đông lại bắt đầu xì xầm, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.“Hộ vệ phủ thành chủ ? ““Đúng rồi, từ trước đến giờ dường như hung thủ chỉ nhắm đến người của Thông Thời Các a”“Con mẹ nó, nói vậy ta cũng bớt lo lắng hơn a”“Hi vọng là ma đầu này không đánh chủ ý đến tu sĩ cùng phàm nhân không liên can như chúng ta a !”Nói đến đây, đám đông chợt im ắng, lâm vào trầm tư.
Khuôn mặt mỗi người mỗi vẻ, kẻ thì nhăn nhó, người thì sợ hãi, các tiểu hài tử lúc này theo chân người lớn cũng vô thức nép lùi về sau lưng mẫu thân mình.Tình cảnh như vậy, mấy tháng qua không chỉ diễn ra ở Hậu Sa Thành mà còn xuất hiện ở hai toà thành lân cận là Lạc Điêu Thành, Viễn Thụ Thành......Ở một nơi hoang vắng, cách Lạc Điêu Thành hơn 400 dặm về phía bắc.Một toán tu sĩ bốn người, ai nấy đều mang một tấm vải bố nâu đậm, hình tứ giác lớn như một tấm chăn nhỏ che đến đầu gối, tấm chăn nhỏ này chỉ đục một lỗ chui đầu qua, chỉ thấy lòi ra bên dưới hạ y là hắc y vải lụa mềm mại hơn, chân mang giày lông thú.Đầu quấn khăn vải dày trục, khăn vải này vô cùng tiện lợi, có ba tu sĩ còn quấn lên mặt dường như để tránh nắng, tất cả sau lưng có một đồ án đặc trưng… chính là nhân sĩ của Thông Thời Các.Cả bốn tu sĩ này đều cưỡi phi cầm, khuôn mặt chăm chú quan sát bên dưới, vô cùng tập trung.- Phiên tiền bối, chúng ta ở giữa sa mạc không bóng người này đã gần cả tháng qua, cứ bay lượn tìm kiếm như thế này dường như cũng…Một nam tử cao to cũng không quay lại, gió thổi bố y bay phần phật, nói vọng ra sau.- Đây là nhiệm vụ bên trên giao phó xuống, ngươi cũng không cần nhiều lời.Nam tử ở sau nghe vậy liền thở dài im bặt, chợt nghe tiếng nữ tử bên cạnh.- Hư huynh, hiện tại Thông Thời Các cũng chưa tìm ra manh mối, chỉ biết các vụ án đều xảy ra bên ngoài thành.
Vì vậy nên mới phân ra vô số các nhóm nhỏ như chúng ta để…- Ấy ấy, mọi ngươi nhìn xem, sao lại có một túp lều nhỏ nằm giữa sa mạc thế kia.Nữ tử kia chưa nói hết câu đã thấy nam tử ở sau cùng chỉ về phía bên phải mình nói vọng đến.Nam tử họ Phiên bay ở đầu tiên nghe vậy liền quay phắt ra sau, nhìn về hướng kia.
Ánh mắt chợt loé.- Đáp xuống !Trong cả bốn người, nam tử họ Phiên này tu vi Thiên Cảnh tầng 1, cũng chính là đội trưởng.
Ba người còn lại đều là Địa Cảnh trung kì, hiển nhiên đều nghe theo hiệu lệnh của tu sĩ họ Phiên.Bốn đầu cự điêu hạ xuống cách túp lều chừng hơn tám mươi trượng, thổi cát văng tung bên dưới.Thị giác của tu sĩ vô cùng tốt, vừa hạ xuống liếc nhìn về túp lều đề phòng, nhất thời ai nấy cũng trợn tròn mắt.
Tu sĩ họ Phiên cùng hai nam tử kia thì nuốt nước miếng mặt giật giật mấy cái không nói, còn nữ tử kia đứng như trời trồng, khuôn mặt đỏ bừng lên.Lúc này mới nhìn kỹ cũng chẳng phải túp lều, mà chỉ là một tấm vải bố lớn căng ra bốn phía, bên dưới trải một tấm vải hoạ tiết cầu kì.
Bên cạnh có một khay nhỏ để một chum rượu bằng vàng cùng ít trái cây.
Nhưng thứ khiến đám người mở miệng không khép lại được chính là ở ngay chính giữa.Một chiếc ghế lớn phủ vải nhìn qua vô cùng mềm mại, bên trên có một