Du Tần cười nhếch mép.- Chẳng vào đường cùng như thế này, ta cũng chẳng tiết lộ thân phận hộ pháp cho người ngoại tông làm gì.Hà Dạ Tư bên cạnh ánh mắt khó hiểu nói vọng sang.- Du huynh à, việc Lý Quý là hộ pháp có gì mà phải giấu diếm chứ ?- Ái dà, Dạ Tư không biết đó thôi.
Băng Cung có một pháp môn độc bộ, chỉ có từ Hộ Pháp trở lên mới được truyền thừa.
Thứ lỗi ta cũng không tiện nói ra lúc này được.Nghe đến đây, Hà Dạ Tư vô thức nhớ lại tràng cảnh Lý Quý bên trong động huyệt thí luyện của Tống gia.“Trước đây vì cần một môn công pháp của Băng Cung, hắn phải quay trở ra bên ngoài gặp Du Phụng”“Dường như công pháp này vô cùng quan trọng, nên Du Phụng đã thử hắn trước khi đưa công pháp thực sự ”“Hẳn là vì nghe ta nói được chọn bất kì một công pháp Băng Cung nên có lẽ hắn… đã chọn công pháp đặc biệt đó, dường như cũng có thể vì công pháp này Lý Quý….
mới trở thành Hộ Pháp Băng Cung”Nghĩ đến đây nàng chẳng biết là nên chê trách hắn tham lam hay nên khen Lý Quý may mắn.
Tham lam thì dễ hiểu.
May mắn thì đơn giản, nếu không trở thành Tả Sứ, Lý Quý chưa chắc thoát khỏi khốn cảnh này.Hiện tại thân phận đã bại lộ, chưa nói gì đến Tiêu Mộ Đình, chắc chắn Hạ Như Ảnh cùng Hàn Kì Siêu trước mặt, dù vì Tiêu Mộ Đình, vì Hợp Hoan Tông, hay vì tính mạng của bản thân mình cùng các tỷ muội đồng môn khác đi nữa.
Cũng phải giúp hắn rồi.Hà Dạ Tư nói vọng sang.- Có lẽ vì cố kị thân phận tả sứ này, dường như trong ngọc giản đánh tiếng đến Triệu Cao Vương, Du Phụng thân cô huynh cũng không có đề cập tới.- Rõ ràng là như vậy rồi.
Nhưng tiểu thẩm cũng thấy đấy, rắc rối cũng từ đây mà ra.
Ta ban nãy không phát hiện điểm kì lạ mà im lặng, chẳng biết hậu quả còn đến nước nào.Nghe Du Tần hạ giọng.
Hàn Kỳ Siêu liền kéo tay Hạ Như Ảnh đến.- Du thiếu chủ, giờ rốt cuộc chúng ta phải làm sao a ?- Còn phải làm sao nữa, thả chúng ta ra và báo tin cho Tiêu Mộ Đình đi.Hạ Như Ảnh nhìn về phía Hàn Kỳ Siêu gật đầu.
Mặc kệ hậu quả mà mở cửa ngục, nói gì đi nữa, nếu Lý Quý mà có mệnh hệ gì, hậu quả còn khó lường hơn.Du Tần cùng Hà Dạ Tư vừa được thả ra, không cần nói cũng biết tiếu ý khó dấu.- Con mẹ nó, Du Tần ta thật khổ mà, đi đâu cũng bị giam cầm cả.Hà Dạ Tư dù vui mừng, nhưng liếc sang hai nữ tử bên cạnh có chút bất thường, liền tinh ý hỏi.- Có vấn đề gì ? Sao sắc mặt hai ngươi khó coi vậy a ?Hàn Kỳ Siêu ngồi bệch xuống, thở dài.- Tiêu trưởng lão… nửa tháng trước đã rời tổng đàn tìm kiếm hạt giống mới.
Hiện tại cũng chẳng biết bà ta ở đâu nữa a.- Cái gì ?Nhìn khuôn mặt trợn tròn của Hà Dạ Tư, Hạ Như Ảnh cười khổ.- Tiêu trưởng lão mấy chục năm cũng bỏ mặc việc tu luyện tấn cấp, ngoài quán xuyến sự vụ Thông Thời Các, toàn thời gian đều tìm kiếm các hạt giống mới cho Hợp Hoan Tông.
Có khi bà ấy đi chỉ nửa tháng là trở về, có khi cả nửa năm a.Du Tần tức tối chửi đổng mấy tiếng.- Khốn kiếp, bà nội cha nó, sao lại xui xẻo như vậy chứ.- Có cách nào vãn hồi lệnh truy sát Lý Quý ?Hà Dạ Tư thì bình tĩnh hơn, nhíu mày mở lời.
Hàn Kỳ Siêu lắc đầu mấy cái vô cùng khó coi.- Trưởng lão đã phân bố mệnh lệnh xuống 31 thành chủ, 120 đà chủ, chỉ có bà ấy mới vãn hồi được thôi a.
Ngoại trừ các tu sĩ Thiên Cảnh tầng 6 trở lên, tất cả các nhân sĩ đều đã nhận mệnh rồi a.Du Tần nghĩ gì đó, ánh mắt chợt loé.- Nếu không thể trông chờ vào Tiêu Mộ Đình, mang lệnh bài này đến ba vị trưởng lão còn lại.
Bọn hắn ắt sẽ nể mặt ta mà hành động.Dứt lời, ông ta lấy ra một lệnh bài bằng đá, bên trên khắc một chữ Du phát sáng quỷ dị, hàn tính toả ra bức người.Đây là lệnh bài độc nhất của Băng Cung, chỉ có nội tôn của tộc trưởng Du Phong Hiến sở hữu.
Người sở hữu lệnh bài này cũng chính là người tương lai trở thành tộc trưởng của Du gia.Băng Cung chỉ có hai chiếc, một chiếc khắc chữ Du, một chiếc khắc chữ Đường.Nhưng Hàn Kỳ Siêu thấy lệnh bài kia không những không vui, mà còn khó coi hơn.- Du thiếu chủ không biết đó thôi, chưa nói đến các vị trưởng lão Thông Thời Các không ưa thích nhau, mỗi một vị trưởng lão chưởng quản một phương lãnh địa riêng biệt, không hề liên quan đến nhau.“Ầm Ầm”Du Tần bực bội đạp vào cửa sắt, chửi đổng mấy tiếng.- Con mẹ nó, quả là xui tận mạng mà.
Chẳng lẽ chúng ta đã biết trước hậu quả mà chẳng thể làm được gì ?Hà Dạ Tư thở dài.- Ít ra chúng ta cũng đã biết Lý Quý đang ở gần Hậu Sa Thành, Lạc Điêu Thành, Viễn Thụ Thành a.Nhìn cả ba người ai nấy sắc mặt đều vô cùng khó coi, Hạ Như Ảnh mỉm cười.- Có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì, thôi thì chúng ta trước cứ đến ba toà thành này đã.
Đường xá cũng không gần chút nào, trên đường cứ từ từ tính a........Thời gian thấm thoát thoi đưa.Một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt.Kim Sa Giới vẫn nóng bức như chảo lửa như cả mấy ngàn vạn năm qua.Ở giữa sa mạc không thấy điểm cuối, một toà thành khổng lồ hiện