Bỗng hắn khẽ liếc sang Đan Hiểu, khuôn mặt có chút nhăn nhó.
.
- Đây là lần đầu tiên ta phục dụng cái thứ này.
Chả có gì buồn cười a.
Đan Hiểu vừa nghe nói xong, kết hợp với bộ dạng của hắn, bất giác không thể nhịn được nữa.
Nàng cười rung cả giường trúc.
Mặc cho khuôn mặt đỏ ran của Lý Quý nhìn chằm chằm.
Nhìn bộ dạng đầy khoái chí của Đan Hiểu, mặt hắn càng nóng ran hơn.
- T.
.
ta.
.
ta muốn nghỉ ngơi.
Hắn vừa xấu hổ vừa lắp bắp.
Đan Hiểu lúc này cười lớn hơn nữa, khó khăn lắm, nàng ta mới nhịn được, ánh mắt tiếu ý không thôi.
- Được, được rồi, ta sẽ cho ngốc thiếu chủ ngươi nghỉ ngơi a.
- Ngươi.
.
ngươi.
.
Lý Quý lần này lại tức giận không thôi.
Không dám nói trước, nhưng dù gì hắn cũng là tông chủ tương lai của Hợp Hoan Tông a.
Nàng ta cười cợt không chút tôn trọng mà gọi “ngốc thiếu chủ” làm hắn có cảm giác khó chịu không thôi.
Lý Quý mặc kệ chênh lệch tu vi, nhìn khuôn mặt đầy tiếu ý của Đan Hiểu.
Hắn không chút kiêng dè xưng hô biệt danh có chút buồn cười mà hắn thầm đặt cho nàng.
- Cảm ơn Đại Thủ tỷ a.
Ngay lúc này tiếu ý trên mặt Đan Hiểu mới chợt tắt.
Nhưng không phải vì nàng ta xấu hổ,mà bởi vì trong lúc nhất thời nàng nghe không hiểu chủ ý của hắn.
Lần này lại đến khuôn mặt Lý Quý đắc ý không thôi.
Đan Hiểu nhìn khuôn mặt kia, bất giác có chút suy nghĩ.
Đại Thủ.
.
.
Đại Thủ ? Nắm tay lớn ?Bất giác, nàng chợt nhận ra.
Hắn là đang ám chỉ dương cụ của nàng a.
Nhưng dù sao định lực của Đan Hiểu rất tốt, sắc mặt vừa ửng đỏ đã trở lại như thường.
Không biết đang nghĩ gì.
Chợt nàng ta liếc hắn, cười yêu mị:- Ngốc thiếu chủ, ngươi cũng không cần lén lút đứng bên khe cửa nhìn nữa.
Báo hại ta giặt nội khố khổ cực không thôi.
Bỗng Đan Hiểu ánh mắt chợt loé, đầy tiếu ý:- Chi bằng cùng xuống suối tắm táp, chơi đùa với tỷ muội bọn ta a.
Lý Quý trợn tròn.
Hắn không ngờ rằng trộm gà không thành, còn mất nắm thóc a.
Vốn dĩ nếu là tiểu cô nương bình thường hẳn là phải vô cùng xấu hổ khi bị trêu chọc như vậy.
Nhưng cô nương này không bình thường a.
Nữ tử này thuộc dạng phấn đầu đã sống lâu gần trăm tuổi a.
(*Phấn đầu: Gái mại dâm)Lý Quý khuôn mặt từ trắng chuyển sang đỏ, rồi lại chuyển sang trắng bệch lại.
Con mẹ nó !.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thì ra các nàng đã biết từ lâu a.
Lý Quý ơi là Lý Quý, kiếm đâu ra lỗ để chui xuống đây a.
Từ lúc thân phụ mẫu sinh ra đến giờ, có bao giờ xấu hổ như bây giờ a.
Nhìn khuôn mặt đổi sắc liên tục của Lý Quý, Đan Hiểu tiếu ý không thôi.
Nàng ta cũng không có ý định buông tha.
- Sao vậy a ? Không dám sao ? Ngốc thiếu chủ ngươi không lẽ lại sợ một đám nữ tử yếu đuối ăn thịt chăng ?Lý Quý vừa xấu hổ nghĩ thầm trong đầu.
Ta nhổ a.
Đám nữ tử các ngươi yếu đuối thì ta là gì a.
Nam nhân gặp các ngươi sớm bị ăn chỉ còn bạch cốt a.
Nhìn khuôn mặt đầy tiếu ý của Đan Hiểu.
Lý Quý khuôn mặt nóng ran như đang có lửa đốt.
Hắn gân cổ lên.
- Ta sợ ? Ta không dám ? Lý Quý ta mà sợ ta sau này sẽ đi bằng mông cho ngươi xem a.
Đan Hiểu nghe vậy, nhìn khuôn mặt thẹn quá hoá giận kia, bất giác cười lớn hơn nữa.
Tiểu tử này thú vị.
Đúng là thú vị a.
Thật ra Đan Hiểu nói vậy cũng chỉ để trêu chọc hắn là chính.
Nàng ta vốn nóng tính, tính tình thẳng như ruột ngựa.
Nghĩ gì nói đó.
Vốn dĩ trước đó có chút khó chịu, nhưng tính ra cũng không hề để tâm vụ làm bẩn nội khố lẫn biệt danh “Đại Thủ” kia cho lắm.
Lúc này, Đan Hiểu nhìn khuôn mặt đỏ ran của Lý Quý, cũng thôi trêu chọc.
Chỉ thấy Đan Hiểu khẽ mang lại y phục.
Lý Quý thấy nàng ta nhẹ nhàng cất bước, tiếng nàng vọng lại.
- Ngốc thiếu chủ, ngươi nghỉ ngơi tốt a.
Đi đoạn ra cửa, bất giác Đan Hiểu khẽ ngoảnh mặt lại, cười yêu mị.
- Bổ Dương Đan ngươi phục dụng chính là nha đầu Tuyết Nhi luyện chế.
Ngươi rãnh rỗi cũng nên đến gặp nàng thụ giáo một chút.
Lúc này sắc mặt Lý Quý đã bình tĩnh trở lại.
Hắn nghe lời nàng ta nói có chút ý tứ quan tâm, chỉ khẽ gật đầu.
Cũng không có trả lời.
Lý Quý nghĩ thầm.
Nghe ý tứ của Đan Hiểu, vị sư muội Tuyết Nhi kia hẳn trình độ luyện đan không thấp a.
Rãnh rỗi đến thụ giáo nàng một chút, mở mang kiến thức cũng không tệ a.
Bất giác bóng dáng Đan Hiểu đã khuất dần sau màn đêm.
Vô Không Am lúc này bất giác trở nên tĩnh mịch, yên ắng trở lại.
Chẳng nghe gì ngoài tiếng côn trùng đan xen với tiếng gió rít qua các nhành cây.
Đan Hiểu đã trở về gian phòng của mình.
Ngắm nghía lọ sứ, chiến lợi phẩm ban nãy đắc ý không thôi.
Nàng khẽ mở nắp, một cỗ tanh nồng bốc lên.
Đan Hiểu vốn đã quen với mùi tinh dịch của nam tử, nên cũng không có gì khó chịu.
Ban nãy có mặt Lý Quý hắn không thích hợp dò xét.
Lúc này Đan Hiểu phóng xuất thần thức kiểm tra kĩ càng, xác nhận lại một lần nữa.
Vẫn là một cỗ Hắc Linh Lực đầy tinh thuần đang chớp động bên trong.
Không lâu sau.
Chỉ thấy ánh mắt Đan Hiểu có chút mê li, miệng vô thức nói khẽ.
- Địa Ma Trung Kì, bây giờ hẳn là…- Không khó !Trong lòng nàng vui sướng không thôi, âm thầm công tác chuẩn bị đột phá cảnh giới.
Bất giác, nhìn lọ sứ kia chăm chú.
Đan Hiểu vốn cũng rất tinh ý.
Khẽ ngưng thần âm thầm phân tích mọi chuyện.
Chả trách được nàng.
Tu chân giới vốn dĩ cực kì phức tạp, khác hẳn thế giới của phàm nhân.
Chuyện những