Đến khi Đan Hiểu giới thiệu nha đầu Sương Sương thì Liễu Thanh ánh mắt khẽ động.
Sắc mặt ngạc nhiên cực độ.
- Nha đầu Đan Hiểu này thật thông minh.
- Có tiền đồ, rất có tiền đồ a.
Lúc này Liễu Thanh đã chấm Đan Hiểu.
Bà ta quyết định sẽ chọn Đan Hiểu bởi sự thông minh của nàng.
Sau này sẽ âm thầm nâng đỡ nàng làm cánh tay phải của Lý Quý, phò tá cho hắn sau này.
Bởi vì Liễu Thanh cùng Lý Quý quá chênh lệch bối phận, có những chuyện Đan Hiểu làm sẽ tiện hơn.
Lý Quý lúc này càng khó hiểu hơn, khẽ liếc sang cô nương sau lưng, khẽ gật đầu.
Sau đó nhìn sang Đan Hiểu.
- Ta đã biết.
Đan Hiểu cũng không có dừng lại.
- Cô nương đằng sau, bên dưới Sương Sương, đang “chăm sóc” cho cúc hoa của ngươi tên là Phù Như, tu vi Địa Ma tầng 2, sở trường của nàng ta là Chỉ Pháp.
Nói đoạn, Đan Hiểu lẫn Lý Quý khẽ liếc ra sau.
Chỉ nghe Đan Hiểu có chút đắc ý nói.
- Phù Như muội muội, biểu diễn cho hắn mở mang tầm mắt một chút.
Lý Quý chỉ thấy cô nương da ngăm tên Phù Như kia, đầu lưỡi không ngừng ve vuốt cúc hoa của hắn khẽ gật đầu.
Nàng ta bất giác khẽ điểm vào lưng của của hắn mấy cái, cũng không có dừng lại.
Ngón tay thoăn thoắt điểm vào đùi.
Lý Quý lúc này chỉ thấy cả lưng lẫn hai chân mình như có các luồng nhiệt lưu chạy loạn.
Ban đầu có chút khó chịu, nhưng không lâu sau đó, từng đợt khoan khoái từ các cơ bắp truyền đến.
Cả cơ thể thư giãn hệt như vừa mới ngủ một giấc dậy.
Thoải mái không sao tả xiết.
Lý Quý thầm khen không thôi.
Đan Hiểu thấy khuôn mặt của hắn giãn ra mới nói tiếp.
- Cô nương bên cạnh tên là Mạn Thiên, tu vi Địa Ma tầng 1.
Nàng ta hạ thân tu luyện pháp môn vô cùng độc đáo, âm hộ có thể hút chặt lấy dương cụ đối phương, lực hút vô cùng mạnh mẽ.
Lý Quý ánh mắt khẽ động.
Hắn cũng biết cô nương Mạn Thiên này, nàng ta có chút đặc trưng, hạ thân trắng tinh sạch sẽ không chút lông lá a.
Lúc này cô nương Mạn Thiên đang không ngừng đứng bên cạnh.
Đầu khẽ cúi, còn lưỡi đang ra sức kích thích đầu ngực của hắn.
Nghe thấy Đan Hiểu nhắc đến mình, nàng ta chỉ khẽ liếc lên, nháy mắt với Lý Quý.
Cũng không có nói gì.
Hắn khẽ cúi xuống nhìn nàng gật đầu.
Hắn đầu óc xoay chuyển, khẽ nhớ tên lẫn các kĩ năng đặc biệt của các nàng.
Đan Hiểu thấy vậy nói tiếp.
- Còn cô nương ở bên dưới kia là Mạc Giai, tu vi Địa Ma tầng 1.
Nàng ta thủ pháp cũng vô cùng lợi hại.
Đôi tay có thể làm điên thần bát đảo bất cứ nam nhân nào.
Lý Quý nhìn xuống phía dưới của Mạn Thiên, thấy Mạc Giai lúc này nàng ta đang ngồi xuống bên dưới dòng suối, hai bàn tay đang vân vê hai khối cầu thịt bên dưới tiểu huynh đệ của hắn.
Chỉ thấy Mạc Giai này cơ thể trắng trẻo, khuôn mặt xinh xắn, chỉ có điều, nàng có một vết sẹo kéo dài từ vai phải ra sau lưng có chút đáng sợ.
Lý Quý nhìn cơ thể kia thầm tiếc không thôi.
Đan Hiểu thấy Lý Quý có chút thất thần liền nói.
- Mạc Giai muội, ngươi cũng cho hắn mở mang tầm mắt một chút a.
Cô nương Mạc Giai kia nghe vậy chỉ khẽ cười, bàn tay đang vân vê hai khối cầu nhăn nheo của hắn chợt nóng rực.
Lý Quý chỉ thấy hai khối cầu thịt bên dưới long đầu bất giác rung lên nhè nhẹ, dần dần rung lên mạnh hơn.
Cảm giác vừa sung sướng, vừa khó chịu đan xen.
Rõ ràng nhất, hắn cảm thấy tinh khí bên trong hai khối cầu thịt của mình như bị khuấy động.
Bất chợt muốn phóng xuất không thôi.
Lúc hắn vừa có cảm giác đó, đang định ngăn lại thì cô nương Mạc Giai kia đã nhanh chóng đình chỉ, miệng cười tủm tỉm.
Lý Quý kinh hô.
Thật là tà môn.
Sau khi giới thiệu xong cả 5 ni cô kia, Đan Hiểu chỉ cười không có nói gì nữa.
Hắn bất giác nhìn vào ánh mắt Đan Hiểu.
Khẽ cười.
- Vẫn còn một người a.
Đan Hiểu thấy hắn nói vậy cũng không khỏi bật cười, nói ngắn gọn.
- Ta là Đan Hiểu, là sư tỷ của bọn hắn.
Lý Quý ánh mắt có chút thâm ý.
- Chỉ có vậy thôi a ?Bất chợt, cô nương tên Sương Sương đang dùng hai toà nhũ phong vuốt ve lưng hắn khẽ nói.
- Sư tỷ Đan Hiểu tu vi Địa Ma tầng 3, là một trong những người có công phu Khẩu Công điêu luyện nhất ở Vô Không Am a.
Bỗng cô nương tên Mạc giai ở bên dưới nói có chút trêu chọc.
- Nam nhân nào đã vào miệng Đan Hiểu sư tỷ tuyệt đối không có đường thoát thân a.
Tất cả đều cười lên một tràng sảng khoái.
Ngoại trừ Đan Hiểu.
Nàng ta khuôn mặt có chút khó chịu.
- Ta không mượn các ngươi nói dùm a.
Tiếng cười càng lớn hơn nữa.
Lý Quý âm thầm hồi tưởng hôm trước cảm khái.
Khẩu công của Đan Hiểu quả thật điêu luyện không thôi.
Các nàng cũng không có nói ngoa a.
Lúc này đang miên man suy nghĩ.
Bỗng.
Lý Quý giật mình.
Ánh mắt chấn động không thể dấu.
Rốt cuộc.
Bây giờ mới hiểu ý đồ của Đan Hiểu.
Ban đầu hắn muốn thụ giáo Đan Hiểu cách nào để có thể kiềm chế phóng xuất.
Nàng ta không trả lời, chỉ giới thiệu qua các nữ tử khác.
Lý Quý chăm chú lắng nghe nàng ta giải thích, bất giác đã không còn cảm giác khó chịu phải kiềm chế phóng xuất tinh khí kia nữa.
Hắn trợn tròn, từ từ nhìn sang Đan Hiểu khuôn mặt có chút chờ mong.
- Đan Hiểu cô nương, phải chăng để kiềm chế phóng xuất thì chỉ cần……Phân Tâm !Đan Hiểu cùng hắn đồng thanh nói.
Lúc này, Đan Hiểu nhìn Lý Quý nói.
- Ngươi cũng không phải quá ngu ngốc a.
Lý Quý ánh mắt loé lên nét vui khó dấu nhìn sang nàng ta.
- Đa tạ cô nương.
Đan Hiểu tay vẫn vắt vai hắn, ngón tay khẽ véo má hắn một cái.
- Ngươi đã biết được vấn đề kiềm chế phóng xuất, nhưng ngươi vẫn còn một vấn đề chưa biết.
.
.
Nhất thời, Đan Hiểu vươn tới.
Cầm lấy tay bên kia của Lý Quý đặt lên ngực của cô nương Mạn Thiên đang đứng kia.
Mạn thiên cũng không để ý, vẫn tiếp tục dùng lưỡi liếm đầu ngực hắn.
Lý Quý có chút thất thần, còn chưa kịp phản ứng.
Bất ngờ đã thấy Đan Hiểu cầm lấy tay còn lại của hắn vòng ra sau lưng, đặt ngay thượng đồn căng cứng bên dưới của nàng.
Không nhanh không chậm nói.
- …đó là ngươi không biết hưởng thụ a.
Một tay đang khoác vai hắn, nhanh như chớp kéo sát đầu hắn về phía nàng.
Chỉ thấy Đan Hiểu đưa miệng tới, thì thầm vào tai.
- Tu vi yếu ớt thì có thể tu luyện, nhưng nhát gan thì lại rất khó luyện a.
Lý Quý lúc này bất giác hơi thở đã trở nên dồn dập.
Hắn còn cảm thấy được hơi thở của nàng